Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Chap 1: Bước chân lên đất Mỹ
Tháng 9, trời lạnh, cây cỏ quắt queo. Lá thu trải đầy mặt đất. Tui kéo vali xền xẹt đi từ gara ra ngoài đường. Đứng đó đợi cho dì Út lấy xe. Gió thổi vùn vụt, lá bay xào xạt, thân người tui co rút vào cái áo khoác vì lạnh. "Lạch cạch... lạch cạch... sầm!"- cửa gara đóng sầm lại, chiếc xe của dì dừng trước mặt tôi. Chất vali vào cốp, tôi leo lên xe. Chiếc xe từ tử lăn bánh.
- Con qua đó phải ráng học hành nghe chưa? - dì nói với tui
- Dạ... - tui đáp, đôi mắt dán vào kính chiếu hậu
Linh về Cali cách đây một tuần rồi, hôm nay tui cũng sẽ bay qua đó. Đáng lẽ tui phải lắm nhưng lòng mình cứ thấy buồn buồn, nỗi buồn vô hình. Từng đám mây vầng vũ xám xịt trên bầu trời làm tui thêm buồn não ruột.
"Xin mời ông John Collins đến ngay cổng số XX, chúng tôi xin nhắc lại, mời ông John Collins... "
Đặt chân xuống xe, không khí ở sân bay làm tôi khá bỡ ngỡ, tuy đây không phải lần đâu nhưng tui vẫn chưa quen được không khí ở đây. Dì Út đứng lạch cạch ở chỗ mấy cái máy in vé cho tôi. Tui với dượng Út khiêng từng cái vali đưa lên bàn cân.
Làm thủ tục xong xuôi, đợi khoảng mười lăm phút thì tới giờ. Khoác balô lên vai, chào tạm biệt dì với dượng, tui vội vàng bước vào trong. Soát đồ xong, tui lên máy bay. Từ Ohio qua Cali chỉ mất khoảng 5 tiếng nên máy bay khá nhỏ, chật ních hành khách. Cất balô, tui vào chỗ của mình. Chỗ tui ngay chính giữa một cô bé khá xinh (có lẽ là Hàn Quốc) với một "bạn" cao, to, không hôi, cực kì đen
Máy bay cất cánh được một lúc, anh đen đã lăn gục ra, thở phì phò, ngáy như trâu. Cô nàng Hàn Quốc thì đeo tai phone, lâu lâu lại chực nhìn tui, bắt gặp ánh mắt tui thì lại bẽn lẽng nhìn đi chỗ khác. Một lúc sau:
- Bạn là du học sinh à? - cô nàng khều vai tui
- Ừ, sao bạn biết?
- Vì bạn là dân châu Á, mình đoán vậy...
Tui bật cười, hỏi:
- Bạn cũng vậy à?
- Hả?
- Du học sinh?
- Không, mình sống ở Mỹ từ nhỏ.
- Ô, công dân Mỹ.
- Ừ - cô nàng bật cười.
Cuộc nói chuyện khá sôi nổi, đang hăng say chém gió về Việt Nam thì "Bẹp!", thằng cha đui then quơ thẳng cái tay vô mặt tui rồi ngáy o o. Đau thấu não.
- Trời ơi(OMG)! Bạn có sao không?
- Không, không sao - tui vừa nói vừa gạt cái tay của cha đui then kia ra khỏi mặt.
Gỡ kính ra chùi chùi, cô nàng kia nhìn tui có vẻ lo lắng. Lát sau, tiếp viên đi một máy bay phát snack cho hành khách. Cầm gói đậu phộng, nhìn thằng cha đui then tui lại buồn buồn giở chứng. Âu cũng là số trời, tại ổng ghẹo tui trước.
- Này, nhìn mình này - tui khều cô bạn mới quen
- Hả?
- Bạn cất gói đậu phộng đi.
- Tại sao?
- Cứ làm đi.
Nghe theo tui, cô nàng cất gói đậu đi.
Tui nhét gói đậu vào túi, hay tay cầm hai hạt đậu, miệng cười như vớ được vàng.
"Này này, chết đi thằng mọi." Đợi đui then nằm ngửa ra, tui nhét luôn mấy hạt đậu vô mũi nó. Ứ... hai ngón tay thọt vào mũi nó, nhớt nhợt, rút ra toàn c** là c**, tởm không tả nổi, thằng này bị viêm mũi hay sao mà c** mũi xanh lè. Thấy nó cựa quậy, tui vội quay qua:
- Này, nhắm mắt giả vờ ngủ đi - tui nói
- Ok, Ok - cô nàng cũng hiểu, nhắm mắt theo lời tui
Khoảng ba mươi giây sau "Khặc! Khặc! KHỌT... KHỌT! KHẸT!", tiếng cha đui then bên cạnh ngày một lớn và cuối cùng là "Xùyyyyyyyyyy! Roẹtttttt!!!!!!!!"
- Mama, What the *beep* is that?! Who did that?!!! Goddamn mother*beep*!!! Holy *beep*!
- Xin lỗi! Có chuyện gì vậy thưa ông?! - cô tiếp viên vồn vã
- Cô coi đi! Chuyện khỉ gì xảy ra ở đây vậy? - cha đui then cầm mấy hạt đậu đưa lên
- Vâng?
- Cái đống này nằm ở trong mũi tôi này! Cô giải thích đi!
- Tôi xin lỗi, nhưng tôi không biết chuyện gì cả, thưa ông.
- Cô đùa à?! Tôi đang ngủ và có hai hạt đậu nằm trong mũi tôi? Cái đ** gì vậy?!
- Xin lỗi, nhưng tôi thực sự... - cô tiếp viên bối rối.
- Tôi muốn nói chuyện với cơ trưởng!!!
Vậy là lùm xùm rồi, ôi, tui đưa mắt qua nhìn cô nàng bên cạnh. Em ấy chỉ he hé mắt ra nhìn tui và... cười.
Năm tiếng không phải là quá lâu, xuống máy bay, đi lấy hành lý, tui ra cổng sân bay chờ bà chị rước. Cô bạn đi cùng kia thì vừa xuống máy bay đã có người thân đón, chưa kịp nói lời tạm biệt.
- Alô? Chị Hạnh hả? Chị tới chưa? - tui lấy gọi cho bà chị
- Rồi, chị chờ cưng nãy giờ, cưng đứng đâu vậy? Nãy giờ chị kiếm không thấy.
- Em đang đứng ở... cái cổng ơ... ế, em thấy chị rồi.
Vội vàng chạy lại phía chị.
- Sao? Đi máy bay mệt không?
- Dạ không - tui cười hè hè
Chị Hạnh là chị họ tui, qua đây học hồi cấp ba. Nay chị hình như 24 thì phải.
Đẩy đống đồ đạc, đi một quãng khá xa mới ra tới bãi đậu xe. Oầy, chiếc xe ngầu ơi là ngầu. Bên trong chất đầy mấy con "Chim giận". Nhìn y như cái phòng ngủ, đầy ắp gấu bông.
- Hic... xe để chi nhiều gấu bông quá vậy chị?
- Của người ta mới tặng chị đó. Bữa nay sinh nhật chị.
- Ố ồ, chết thật chưa mua quà cho chị.
- Thôi đi ông, mới chân ước chân ráo qua đây mà quà với cáp - chị Hạnh cười
- He he -tui gãi đầu cười.
"Lonely life, I don’t want it no more...", điện thoại reo.
- Alô?
- T, anh xuống máy bay chưa? - giọng của Linh
- Rồi, anh mới xuống - nghe giọng của em, lòng tui chợt vui lên
Nói chuyện với Linh vừa xong, xe cũng dừng trước cửa nhà tui.
- Nè, chìa khóa phòng nè. Giữ cẩn thận, vô nhà tắm rửa đi, tối chị qua chở em đi ăn.
- Dạ.
Đem đồ đạc vô nhà, mấy cái thùng cạc tông, hai cái va-li quần áo. Đem vô phòng, đóng cửa lại.
Dỡ ra coi, hàng đống thứ. Cơm cháy đóng gói mà dì tư mua cho mình, cái máy sấy tóc, bàn chải, ôi linh tinh các thứ. Qùa của mấy thằng chiến hữu khốn nạn, bỗng dưng nhớ tụi nó quá. Cũng toàn mấy cái đĩa game lậu, thôi ít nhất cũng có cái để chơi. Dỡ một hồi thì thấy gói quà của Vi. Năm cái cà-vạt, khá đẹp với một tấm thiệp chúc sức khỏe. Sực nhớ đến cuốn sổ của Linh, tui lấy ra. Hồi hộp lấy chìa khóa, tui chầm chậm mở ra. Cả quyển sổ chỉ vỏn vẹn câu "Anh đã làm được, đã tìm được em." Còn lại chỉ toàn là giấy trắng... Chợt tui hiểu ra những điều mà Linh muốn nói.
Lấy điện thoại ra và gọi lại cho em, tui hồi hộp chờ đợi từng hồi chuông, tui muốn trút hết cái nỗi nhớ thương trong một tuần ở Ohio mà không có em, mười lăm phút lúc nãy là quá ít đối với tui...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN