Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Bộ mặt khả ố của 2 nhân vật "chính" vào lúc này đang khiến tôi dù mới ở trên thiên đường về cũng phải giật mình mà sợ khóc thét. Chẳng hiểu sao con nhỏ này có thể 2 mặt đến như vậy được nhỉ, rõ ràng chiều hôm qua thì mới đú đởn, ôm chân níu tay với thằng Tiến mà giờ thì lại đá lông nheo với một thằng mặt mâm đẹp trai khác :angry:. Nói chính xác hơn là chuyện bắt cá 2 tay của nhỏ Huyền tôi đã thấy từ tối hôm qua nhưng vẫn chưa đủ chứng cớ xác định, giờ với sự kiện trao nhau ánh nhìn vô cùng tình tứ như thế này thì dù có là một thằng thiểu năng cũng dễ dàng có thể tìm ra được câu trả lời. Tiện đường công tác, tôi quay sang hỏi Vivi:
- Ê Vi anh hỏi cái!
Vivi ngơ ngác:
- Dạ?
- Hôm qua thằng Đạt nó về nhà trước mình hay sau mình?
Cô nàng đăm chiêu suy nghĩ một hồi:
- Về sau.
Tôi nghiêm mặt, bắt bẻ:
- Nói chuyện trống không thế à?
Vivi nhăn nhó:
- Dạ về sau! :beauty:
Tôi đưa tay lên xoa đầu em, cười:
- Hì hì, vậy mới ngoan chứ!
Vivi giận dỗi quay đi. Tôi cũng trở lại với những dòng suy nghĩ của mình, vậy là việc tôi nhìn thấy thằng Đạt đi chung với nhỏ Huyền là hoàn toàn không nhầm, thế nhưng điều khiến tôi thắc mắc là thái độ của nhỏ Huyền với thằng Đạt vào ngày hôm qua, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là quen biết hay lâu ngay không gặp hoặc thậm chí chẳng có một chút gì tố cáo việc nhỏ Huyền "ngoại tình" với thằng Đạt cả. Còn một vấn đề nữa cũng chẳng kém phần quan trọng, đó là tại sao thằng Đạt nó đã thích nhỏ Huyền mà lại còn muốn tranh giành Vivi với tôi, sự tức giận của nó mỗi khi bị tôi trêu chọc càng khẳng định rõ hơn một sự thật, rằng việc mà nó thích Vivi cũng là... hiển nhiên.
Ngẩn ngơ ngồi quan sát một lúc, tôi chợt nhận ra rằng hình như thằng Đạt nhìn nhỏ Huyền bằng một ánh mắt khác hoàn toàn so với khi nó nhìn Vivi, ánh mắt lúc này phải nói là mang thiên hướng "trìu mến" nhiều hơn là "tương tư", cón khi nó nhìn bé Vi, tôi cũng chẳng rõ nên gọi đó là gì nữa, "yêu", "thương" hay là "lo lắng" ? Tôi nhăn mày nhăn mặt, vắt óc suy nghĩ hòng tìm ra một chút manh mối trong chuyện này, tôi ngửi thấy cái mùi lạ lẫm trong sự việc tưởng chừng như rất đỗi... không bình thường này, thái độ của nhỏ Huyền là một ví dụ. Trong khi tôi còn hoang mang chưa biết nên làm gì tiếp theo thì chợt, Vivi đột nhiên quay sang nhìn tôi, cười tít mắt, rồi đưa cho tôi một mẩu giấy đã được xếp thành hình một con cún, đây là kiểu gấp giấy Origami mà tôi đã từng thử mày mò nhưng chưa lần nào thành công:
- Nè!
Tôi tay đón lấy con cún của Vivi, cô nàng gấp rất tỉ mỉ, lại còn vẽ mắt cho nó nữa, nhìn rất đáng yêu. Tôi nhéo má em, xuýt xoa:
- Chao ôi, dễ thương thế, Vi cho anh hả?
Vivi cười tươi, thè lưỡi đáp:
- Dạ! :beauty:
Tôi nhéo má Vivi lần nữa, cười tươi:
- Yêu ghê cơ!
- Hihi, H yêu ai? – Vivi hếch mũi lên
- H yêu Vi, hehe! – Tôi mạnh dạn
Bạn có thể nghĩ với 2 đứa nhóc mới ở độ tuổi lớp 10 mà đã sến sụa như thế này thì quả là không hay, thế nhưng những lời nói đó chỉ có những thân phận cô đơn mới dám thốt lên mà thôi :gach:. Nhiều lúc tôi thấy Vivi rất trẻ con nhưng chính những lúc ấy tôi lại được đứa trẻ nhí nhảnh kia đem lại không ít những niềm vui, nhìn em tươi cười như thế, bao nỗi buồn trong lòng tôi đột nhiên kéo nhau đi đâu hết. Mỗi khi em buồn, tôi cũng chỉ biết buồn theo, nhưng mỗi lúc tôi không vui thì em vẫn luôn mỉm cười, nụ cười hồn nhiên và trong sáng ấy đã giúp tôi đứng vững trước khó khăn không biết bao nhiêu lần. Và bây giờ đây cũng vậy, tôi đang đau đầu vì một câu chuyện có vẻ khá nghiêm trọng, thế nhưng Vivi bé nhỏ không biết điều đó, em chỉ vui vẻ và dành tặng cho tôi một món quà do chính tay em làm chẳng vì lý do gì, đơn giản vì tôi biết em thương tôi rất nhiều. Trong cuộc sống đôi khi chúng ta đứng trước nhiều nỗi lo, đừng quay đầu bỏ chạy mà hãy dũng cảm đối mặt với nó vì những người thân yêu sẽ luôn ở bên bạn, cổ vũ và dìu bạn đi hết chặng đường chông gai ấy. Tôi đang định làm một cái gì đó để thể hiện tình yêu với Vivi nhưng đột nhiên cảm thấy vô cùng... buồn ngủ :sogood:, tôi gục mặt xuống bàn, không quên ngóc đầu lên dặn Vivi:
- Lát kêu anh dậy anh chở về nghe chưa, cấm đi với thằng Đạt!
Vivi nhăn mặt:
- Đang giờ học mà ngủ, dậy!
Tôi cà chớn nằm lì ra:
- Hông!
Vivi không nói gì chỉ quay mặt đi, bĩu môi một cái rõ yêu. Tôi nằm gục xuống, nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ... và mơ.
Ở trong giấc mơ tôi thấy mình trở thành một cầu thủ bóng đá siêu hạng, Ronaldo, Messi các kiểu đứng nhìn tôi bằng ánh mắt ghen tị xen lẫn thèm thuồng. Biết bao bóng hồng vây quanh lấy tôi, trong số đó, tôi chọn được một cô tóc vàng, chân dài, điện nước đầy đủ nhỉn rất chi là "ngon" :sexy:. Tôi ôm cô ấy vào người và chuẩn bị đặt lên đôi môi đỏ thắm kia một nụ hôn nồng cháy... thì bỗng tôi giật bắn người tỉnh dậy khi má trái của tôi đang bị... nhéo rất đau :angry:. Cũng may là tôi vẫn còn đủ nhận thức được rằng mình vừa trải qua một giấc mơ tuyệt vời và hiện tại thì đang ở trong lớp học nên tôi không la hét như thường lệ, chỉ nhìn xung quanh tìm hiểu lý do. Lớp học lúc này đã vắng tanh, chỉ còn lác đác vài đứa đang thu dọn sách vở, trong đó có thằng Đạt mặt dày :shame:. Ở bên cạnh, Vivi đang khúc khích cười, đưa tay nhéo mũi tôi:
- Dậy đi chàng ơi, ngủ miết thôi, hihi!
Tôi ngơ ngác ngồi dậy, hốt hoảng khi thấy chiếc cặp của mình biến đâu mất:
- Á, cặp của anh đâu rồi?
Vivi đưa má lại gần tôi rồi lấy ngón tay chỉ vô:
- Thơm cái Vi chỉ cho! :beauty:
Tôi dù rất sướng nhưng cũng phải lắc đầu cười khổ:
- Con bé này, ở giữa lớp mà, kì cục!
Vivi giãy nảy ương bướng:
- Kệ !!!!!!!!!!
Tôi gằn giọng, mặt thảm:
- Sao càng ngày Vi càng hám trai thế, anh buồn à nha!
Em lại bắt đầu giận dỗi, phùng mang trợn má, lắc đầu nguây nguẩy:
- Không chịu đâu, H bảo em hám trai, H không thương em nữa! Hức...
Tôi bật cười vì độ đáng yêu của Vivi, nếu là bình thường thì tôi đã ôm em vào lòng rồi mặc sức cho em đánh đập hành hạ :beauty:, thế nhưng đây là trường học, hơn nữa lại giữa chốn đông người, thế nên tôi không tiện làm như vậy, chỉ đưa tay lên nhéo má Vivi. Em nhăn mặt quay đi, tuy nhiên tôi có thể nhìn thấy rõ nụ cười mím chi của cô nàng. Vivi cúi xuống và đưa chiếc cặp John Cena cho tôi, phủi phủi cho hết bụi, sau đó em đưa cả cái balo hồng choé cho tôi, ra lệnh:
- Xách cho Vi đi, nặng!
Tôi há hốc mồm:
- Gì cơ? Đeo cái thứ này á?
Vivi trừng mắt:
- Thứ gì?
Đúng là ngày thường thì Vivi rất ngoan và nghe lời, nhưng một khi em đã giận lên thì việc đó lại chuyển sang cho tôi. Tôi uể oải đeo cái balo hình Girls Generation mà bọn tôi vẫn hay gọi là nhóm nhạc "Sờ Ngực Sờ Đùi" lên, tay thì xách cái cặp nam tính của mình đi ra khỏi lớp. Vivi cười tươi níu tay tôi đi, chẳng biết đám con trai ngoài kia đang nhìn nói gì tôi nhưng tôi cam đoan bọn con gái đang cười cợt đằng kia chắc chắn là đang xoáy tôi vụ cái cặp "ngược giới tính" này. Tôi đỏ mặt vừa đi vừa cúi xuống, Vivi thì vẫn nhí nhảnh hát vu vơ. Còn thằng Đạt, chẳng biết nó đã lủi đi đâu, kể cũng lạ, rõ ràng hồi sáng chở Vivi đến thế mà giờ bỏ đi không một lời từ biệt, nếu tôi mà không kịp làm lành thì ai chở em về đây, thật đúng là một thằng vô trách nhiệm, tôi mà gặp nó thì thể nào cũng có đứa vỡ mồm :angry:.
Chợt Vivi dừng hẳn lại, vỗ vào vai tôi, chỉ ra phía đằng xa:
- H ơi, có phải Đạt với Huyền không?
Tôi giật mình quay lại, nhỏ Huyền và thằng mặt mâm lại đang cười nói vui vẻ, bên cạnh còn có cả thằng... Tiến. Cái gì thế này?
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN