Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Sau khi bọn bạn tôi bỏ đi rồi, Thư mới buông tôi ra, đoạn nhìn tôi với vẻ mặt đầy thách thức. Tôi còn chưa kịp chất vấn, tại sao nó lại làm thế thì nó đã chặn họng tôi bằng một một loạt câu hỏi: Tại sao cậu biết trong đám bạn đó có người cậu thích hồi cấp 3 mà cậu vẫn đi, Tại sao cậu nói dối tôi, cậu có hiểu cảm giác của tôi không….
Tôi há hốc mồm ngạc nhiên, rõ ràng là nó vừa làm nhục tôi trước mặt bạn bè xong. Vậy mà bây giờ nó lại quay ra trách tôi như thể tôi là người có lỗi.
Không để tôi kịp phản bác, nó quay lưng bắt taxi bỏ về luôn. Mấy hôm liền sau đó nó tuyệt nhiên không liên lạc với tôi nữa.
Với tôi, việc hôm đó thực sự là một cú sốc. Người tôi yêu lại chủ động làm tôi mất mặt trước bạn bè là một việc tôi không thể chấp nhận được. Không bao giờ chấp nhận được. Rồi tôi ngồi ngẫm lại những việc trước kia, từ khi quen Thư, hầu như mọi chuyện tôi đều ở vào thế bị động, bị Thư quay như con rồi. Và vì Thư, không biết bao lần tôi rơi vào hoàn cảnh trớ trêu. Hơn nữa, cái suy nghĩ “Mình là thằng thế thân” mà tôi tìm mọi cách chôn dấu lại thừa dịp này tái xuất và lẩn khuất ở trong đầu tôi.
Lòng tự trọng của một thằng con trai khiến tôi âm thầm hạ quyết tâm, phải rời xa Thư cho bằng được.
Ấy cơ mà, hồi đó tôi còn là thằng nhóc 19 tuổi, thời gian khổ tu chưa nhiều, hoả hầu chưa được bao nhiêu, hạ quyết tâm là như thế nhưng tôi không thể cắt đứt được thất tình nhục dục. Tôi không thể ngừng nhớ Thư, và hơn nữa thì cái cảm giác tuyệt vời, đê mê của sự gần gũi về da thịt làm tôi không thể xa Thư lâu hơn được nữa.
Vậy là tôi bất chấp sỹ diện và tự trọng, lại lóc cóc vác hoa đến nhà Thư làm lành. Và tự trong thêm cho mình một cái gông nữa khi cam kết với Thư không bao giờ gặp lại Mai - người tình chưa bao giờ nói nữa.
Và khi đã cam kết xong thì nhưng cái ôm, những cái hôn, những cái vuốt ve mơn trớn lại khiến tôi quên hết, và tiếp tục ở bên Thư, tiếp tục sống trong nhà tù hoa hồng của nó.
Nhưng tôi biết, từ trong sâu thẳm. Tôi sẽ không bao giở quên chuyện hôm đó. Và vì thế, tôi không còn toàn tâm toàn ý yêu Thư nữa. Tôi bắt đầu để ý đến những cô gái khác. Có điều, dưới sự phong toả và cấm vận chặt chẽ của Thư, tôi chẳng có cơ hội biết đến đứa con gái nào khác ngoài Thư.
Cho đến cuối năm thứ 3 đại học.
Nghỉ hè, như mọi năm, cả Thư và tôi sẽ về quê. Nhưng năm đó, tôi ở lại Hà Nội để xin đi thực tập ở một vp luật sư. Chuẩn bị hành trang ra trường. Thư thì vẫn về quê, như mọi năm.
Một dịp hiếm hoi tôi thoát ra khỏi sự kiểm soát của Thư, và ngay lập tức, tôi hư hỏng. Gần như là hư hỏng….
Thư về quê được khoảng 1 tuần thì tôi được mấy đứa bạn cấp 3 báo là Mai sắp đi nước ngoài.
Dù sao cũng từng là người mình thầm thương trộm nhớ nên tôi nhấc máy gọi luôn cho Mai. Sau vài câu hỏi thăm với chém gió linh tinh thì tôi cũng có cái hẹn ăn tối với ẻm.
Haizzz, mấy năm trời không tiếp xúc vơi gái nào khác ngoài Thư nên tối hôm đó tôi ăn diện chỉnh tề rồi phóng qua đón Mai rồi chở Mai chạy lòng vòng một hồi nhưng rủ Mai ăn gì em ấy cũng nói không thích. Rốt cục lại thì em ấy đòi đi uống rượu.
Mai chỉ tôi đi vào một cái ngõ sâu hoắm và ngoằn ngoèo ở trên đường Cầu Giấy. Quán nằm trong một khu nhà cổ. Buổi tổi mà không bật đèn điện. Mỗi bàn có một cây đèn dầu leo lắt. Đồ nhắm cũng chẳng có gì ngoài một đĩa xoài. Mai ngồi đối diện tôi. Hẳn là đã xác định trước sẽ đi uống rượu, nên Mai phối đồ rất tiệp với khung cảnh u ám ở đây. Cái váy trắng và mái tóc dài xoã xượi, thật giống phim thiện nữ u hồn mà.
Vừa ngồi, Mai đã rót rượu và uống rất hăng, tôi thì vốn dĩ không thích uống rượu, nên chỉ nhấp môi vài chén cho em ấy vui thôi.
Độ đâu chừng 5,6 chén thì em ấy tạm ngưng. Ngồi im, mắt nhìn xa xăm. Tôi với kinh nghiệm nhiều năm bị gái đè, nên biết ngay lúc đó bắt buộc phải im lặng. Mai nhìn xa xăm thì tôi nhìn gần gần. Mà gần gần thì chả có cái gì để ngắm ngoài Mai. Vậy là tôi ngồi ngắm Mai.
Mai trắng, nhưng xanh xao, khuôn mặt trái xoan, xương xương, lấp sau mái tóc dài. Mai đẹp, tất nhiên người tôi từng yêu đơn phương là phải đẹp rồi. Có điều vẻ đẹp của Mai chứa đựng một nỗi buồn thê lương.
Nhìn mặt chán mà vẫn thấy Mai im lặng không nói gì, tôi bắt đầu chuyển sang quan sát những bộ phận khác…
Tôi lướt qua khuôn ngực của Mai đến lần thứ 3 thì em ấy mới mở lời: Thư đâu mà thả cậu đi chơi tối thế này.
Đã được đào tạo và dậy dỗ bài bản mấy năm trời, nên theo phản xạ tự nhiên, gái hỏi là tôi trả lời thành thật: Thư về quê rồi, tớ ở trên này đi thực tập.
Mai cười, (ẻm có nụ cười đẹp quỷ khốc thần sầu luôn) : Thư nó biết chắc nó xé xác cậu ra mất.
Tôi nhớ đến vụ bị Thư đè ngửa ra hôn đợt trước nên đỏ dừ mặt, cúi đầu không nói gì.
Mai thấy thế cũng không làm khổ tôi thêm nữa, ẻm đổi chủ đề: Cậu thích tớ từ hồi cấp 3 đúng không.
Đờ mờ, nó đổi từ chủ đề xấu hổ này sang chủ đề xấu hổ khác. Con gái đúng là cái giống quái thai mà. Tôi vẫn im lặng không nói gì.
Mai tiếp: Con gái nhạy cảm lắm, thằng nào thích cũng biết hết. Có điều tuỳ từng đứa mà nó biến con trai thành ô sin, bạn bè, hay người dưng thôi … Đa phần là đều cho thành o sin tuốt. Vừa chả mất gì lại có thằng sai vặt. Cậu may măn đấy, tớ xếp cậu vào nhóm bạn bè.
Nói đến đây, Mai cười chua chát, đoạn tiếp: Chẳng thà, hồi đó tớ chấp nhận cậu thì bây giờ cuộc đời tớ đỡ khổ.
Tôi vẫn ngồi im, kinh nghiệm cho tôi biết là em ấy chuẩn bị tâm sự cuộc đời.
Mai vẫn đều đều kể.
Em ấy yêu quen và yêu một thằng ku hơn tuổi, thói đời con gái đứa nào cũng thích yêu hơn tuổi, bọn nó chê con trai cùng tuổi là trẻ con, không có kinh nghiệm, không có lý trí.… Để đâm đầu vào những thằng gìa từng trải hơn, lắm chiêu trò và thủ đoạn hơn.
Hạnh phúc được một thời gian, thì Mai phát hiện ra thằng kia tứ đồ tường đủ cả: Cờ bạc, Rượu chè, Hút sách, Gái gú.
Nhưng Mai như ăn phải bả của nó, lao theo nó như con thiêu thân.
Nhà Mai giàu thuộc hàng top của Nam Định, lại chỉ có 3 chị em gái, thế nên Mai thừa điều kiện để lao theo những cuộc chơi đó.
Đang từ đứa chăm chỉ hiền lành, Mai lao xuống dốc không phanh, tăng ca liên tục, và đến năm cuối thì bị đuổi học. Tiền không mua được cái sự học.
Khốn nạn hơn, khi biết tin đuổi học cũng là lúc Mai biết mình có bầu với thằng cha kia. Mai nói với nó về việc cưới xin thì ăn ngay một cái tát. Xong thằng mất dậy bỏ đi mất dạng không hồi âm.
Đau khổ đến cùng cực nhưng Mai vẫn quyết tâm giữ cái thai lại. Định làm bà mẹ đơn thân. Nhưng cái số Mai khổ, tưởng thế đã yên, bầu được mấy tuần, đi khám mới phát hiện là có thai ngoài dạ con (đến bây giờ vẫn ko hiểu thuật ngữ chuân môn này lắm). Và buộc phải phá.
Đến mức này thì Mai cũng gục luôn. Gọi điện về báo nhà.
Bố mẹ Mai, như hầu hết các gia đình danh giá khác, sau khi biết tin, các vị nhanh chóng đưa ra phương án cho Mai đi du học để giữ cho cái gia đình của các vị khỏi nhơ nhuốc. Đi vài năm về rồi thì còn ai biết đấy là đâu đâu, vẫn danh giá mà.
Mai kết thúc câu chuyện một cách lặng lẽ, nước mắt chảy dài trên má. Rồi lại nốc rượu. Mai uống đến say mèm rồi mới chịu để tôi đưa về.
Trên đường về, sợ Mai ngã nên tô vòng tay ra sau ôm Mai, được một đoạn thì Mai cũng vòng tay ôm tôi, chặt hơn.
Đưa Mai về đến gần nhà thì Mai chồm lên, ghé sát vào tai tôi nói: Tớ không muốn về nhà, tớ không muốn nhìn thấy mặt bọn họ. Cậu đưa tớ về nhà cậu được không.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN