Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Chắc có không ít anh em ở đây đã từng trải qua cảm giác chứng kiến thằng bạn thân nhất và người con gái mình thích yêu nhau. Đó là quãng thời gian thực sự khó khăn với tôi. Khốn nạn nỗi là 2 đứa đó cũng coi tôi là bạn thân, đi đâu bọn nó cũng ưu ái rủ tôi đi cùng (có mỗi lúc xxx là bọn nó éo cho some thôi (J.k). Vậy là từng ngày tôi phải đau khổ chứng kiến bi kịch của cuộc đời mình.
Nhưng chỉ được 1 thời gian đầu thôi, sau bao nhiêu đêm ôm gối khóc thầm, cuối cùng tôi cũng quyết định không nên tiếp tục mối quan hệ khổ sở này nữa. Tôi tránh gặp mặt 2 đứa nó dần. Tôi không lên thư viện học nữa để khỏi phải gặp Mai. Thằng Đ.A rủ chơi bời lượn lờ tôi cũng kiếm lý do để không đi.
Cứ như vậy quãng độ 1 tháng thì đến một hôm, tối muộn, chuông điện thoại nhà tôi reo. Mẹ tôi nghe máy, sau đó gọi tôi giọng gấp gáp: T.A xuống có bạn gọi này.
Lúc tôi phi từ trên tầng 2 xuống thì mẹ nhìn tôi vẻ nghi ngờ hỏi: Mày làm gì con gái nhà người ta mà nó gọi điện đến khóc khóc mếu mếu vậy. Cứ liệu thần hồn mà yêu đương nhăng nhít.
Tôi trố mặt ngạc nhiên vì sự tự tin của mẹ, sao bà lại nghĩ cái thằng như tôi lại có thể làm khổ con gái nhà người ta cơ chứ. Nhưng tôi cũng cầm máy bất chấp việc mẹ tôi cứ quanh quẩn lau dọn cái bàn đã sạch như ly như lau ở cạnh đó.
Đầu dây bên kia là giọng cái Mai, hoà cùng trong tiếng nấc: Ông có thể gặp tôi bây giờ được không.
Tôi: Bây giờ, bà có biết mấy giờ rồi không. Mà bà có chuyện gì vậy.
Mai: Tôi không biết, nhưng giờ tôi buồn lắm, tôi không biết nói chuyện này với ai cả.
Bất chấp cái lườm cảnh cáo của mẹ, tôi đáp lại: Thôi được rồi, đợi tôi xíu.
Xong, tôi cúp máy và quay ra nói với mẹ: Mẹ con bạn con bị tai nạn, con chạy qua nhà nó xíu mẹ nhé.
Mẹ tôi nghe thế thì sự nghi ngờ nhanh chóng biến mất thay bằng sự lo âu: Vậy à, thảo nào con bé khóc ghê quá, con qua đó luôn đi, xem có gì giúp được bạn không.
Haizzz, lúc đó tôi áy náy với mẹ mình cả mẹ Mai ghê gớm, cơ mà thây kệ, không lấy lý do đó thì còn lâu tôi mới ra khỏi nhà vào giờ giới nghiêm được.
Phóng con mi ni cúp bơ huyền thoại sang nhà Mai, vừa đi tôi vừa suy đoán linh tinh: Có chuyện gì mà Mai lại gọi mình vào giờ này. Chắc không phải... muốn chịch xã giao chứ.
Nói vui thế, chứ lúc đó tôi cũng đoán được, nếu nhà nó có chuyện gì thì nó đã gọi điện cho thằng Đ.A chứ không phải tôi. Nó mà gọi cho tôi thì chỉ có thể là giữa nó với thằng Đ.A có chuyện gì đó thôi.
Nghĩ đến đấy, thằng đàn ông trong tôi tôi gào sung sướng: Zeeeeee, Vậy là mình lại có cơ hội rồi. Nhưng rồi tôi cũng tìm được lý lẽ để dập tắt cái suy nghĩ đê hèn đó lại: Bọn nó là bạn mày, bạn thân mày đó.
Nói thì nói thế, cơ mà suốt quãng đường đi, trong lòng tôi vẫn khấp khởi mừng thầm. (Haizzz, đê tiện quá đi)
-----
Nhà Mai không ở trong thành phố, mà phải đạp xe qua bên kia cầu Đò Quan. Nghe thì có vẻ xa, nhưng Nam Định vốn dĩ bé tí, nên tôi đạp xe chứng 20p là đến. Tôi cũng đã đến nhà Mai nhiều lần, nhưng chỉ dừng lại ở đầu đường, chưa vào bao giờ. Hôm đó, là lần đầu tiên tôi dừng xe ở trước cửa nhà nó. Đang dáo dác nhìn xung quanh xem gọi nó ra kiều gì thì đã thấy cổng mở, Mai nó đã đứng đó đợi tôi từ trước. Nó mở hé cổng rồi thì thào: Vào đi.
Tôi nhẹ nhàng dắt xe qua cổng. Vào bên trong, tôi há hốc mồm ra ngạc nhiên. Nhà Mai bề thế.
Cái cổng và bức tường xây quanh che đi khuôn viên rộng bạt ngàn như công viên ở nhà nó. Bên trong có 5 cái nhà kiểu biệt thự lùn xây xung quanh một cái hồ nước lớn. Mỗi nhà lại có đồi cỏ, vườn hoa riêng, xong có lối đi nối liền các nhà và lối đi dẫn ra hồ...
Thật sự tôi rất kém trong cái khoản tả cảnh, (chắc anh em cũng biết nên mong anh em bỏ qua cho). nhưng tóm lại là nhà nó thực sự rất hoành tráng.
Mai rón rén, dẫn tôi vào một ngôi nhà nằm ở rìa ngoài cùng (chắc đó là nhà riêng của Mai). Trong nhà bày trí đúng kiểu của con gái mới lớn.Đại loại là hoa hoét linh tinh xong có hình thần tượng dán xung quanh. Tôi cũng xin mạn phép vì văn dốt nên không tả chi tiết được.
-----
Mai ngồi xuống giường xong lại thút thít khóc. Tôi từ bé, ngoại trừ con em gái hay khóc nhè ra có bao giờ thấy con gái khóc như này đâu mà lại là người con gái mình đang thích. Tay chân tôi luống cuống, ngồi cũng không dám ngồi, đứng cũng chả dám đứng. Cứ đi đi lại lại, mất một lúc lâu tôi mới gãi đầu hỏi: Có chuyện gì vậy, bà kể tôi nghe.
Cái Mai vẫn cứ khóc, không đáp lời. Tôi kéo cái ghế ngồi xuống trước mặt nó, nhẹ nhàng hỏi lại lần nữa: Rốt cục có chuyện gì, nói tôi nghe đi.
Như chỉ chờ có thế, cái Mai oà lên gục đầu vào vai tôi khóc lóc thảm thiết. Tôi bủn rủn hết cả người, bé giờ có bao giờ được gái ôm đâu. Cảm giác lúc đó chả biết là thích hay là sợ nữa, tôi cứ đơ ra một lúc lâu, mặc cho Mai khóc ướt cả một bên áo.
Chừng khóc chán, Mai nó mới vừa nấc vừa mếu kể cho tôi, rằng thì là: Đ.A phũ với nó, lấy lý do là 2 nhà không môn đăng hộ đối. Nó thì gia đình trâm anh thế phiệt, Đ.A thì nhà đầu trộm đuôi cướp. Có yêu tiếp cũng không đi đến đâu. Mai nó khóc lóc thuyết phục bao nhiêu, thằng Đ.A cũng kiên quyết không yêu nữa. Đỉnh điểm là hôm nay Mai nó bắt gặp thằng Đ.A dẫn một con khác về nhà và...
Nghe đến thế, tôi xôi máu lên chửi mắng thằng Đ.A một hồi. Tôi càng chửi thì cái Mai càng khóc to hơn. Lại phải chờ thêm một lúc lâu nữa cái Mai mới nín. Xong nó nói trong tiếng nấc: Nhưng tôi vẫn còn yêu Đ.A, tôi phải làm sao bây giờ.
Tôi nghe câu nói đó của nó mà như có ngàn mũi dao đâm vào tim. Nhưng rồi vẫn phải lựa lời tìm cách an ủi nó. Cơ mà chả ăn thua, cái Mai vẫn cứ khóc suốt. Cuối cùng chừng khóc nhiều quá mệt, nó nằm xuống ghế xalong ngủ lịm đi.
Suốt đêm hôm đó, tôi ngồi ở ghế nhìn nó ngủ, và... không dám làm gì. Đó là lần đầu tiên tôi ở cùng một đứa con gái qua đêm, mà... không làm gì.
-----
Sau hôm đó, tôi với Mai trở lại như bình thường, nghĩa là vẫn lên thư viện học cùng, thỉnh thoảng đi chơi. Nhưng tôi biết, Mai nó vẫn còn yêu Đ.A và tôi đơn giản chỉ là một thằng bạn thân, không hơn không kém. Nhiều năm sau, khi nghĩ lại tôi vẫn tự hỏi, nếu đêm hôm đó tôi dám liều lĩnh hơn thì không biết mối quan hệ với tôi với Mai có thay đổi không. Nhưng nói thế thôi, ở tầm tuổi đó, nhất là với một thằng như tôi, có cho vàng cũng không dám làm gì đâu.
Cũng sau hôm đó, cả tôi và Mai đều tránh xa thằng Đ.A. Dù không hỏi Mai, nhưng tôi đoán với thằng Đ.A, Mai cũng như bao nhiêu đứa con gái khác. Nó... chịch được rồi thì sẽ chán và bỏ...
-----
Chuyện giữa tôi và thằng Đ.A không kết thúc như vậy. Tôi tránh mặt nó được mấy tháng, cho đến một hôm.
Đợt đó, gần tết, bọn học sinh trong trường rộ lên phong trào đốt pháo. Nhà trường thì cấm ghê lắm. Phát hiện đứa nào đốt pháo là đuổi học ngay. Lớp tôi thì toàn con trai, nổi tiếng nghịch nhất trường. Cấm thì cấm chứ bọn tôi vẫn tìm cách đốt như thường.
Hôm đó, lớp có thằng mang pháo đến lớp. Tôi thì cũng thuộc dạng ham vui. xong lại nghe mấy thằng khích bác nên tôi nổi máu rút diêm ra châm lửa đốt. Bình thường những thằng khác nó châm lửa rồi vứt xuống sân trường cho nổ. Làm vậy mấy ông giám thị mới không biết lớp nào đốt. Tôi thì hôm đó vừa run vừa thiếu kinh nghiệm nên đốt xong vứt luôn ra trước cửa lớp.Pháo nổ xong thì lão giám thị cũng vừa lúc giám thị xuất hiện. Lão bắt cả lớp đứng lên và tra xem thằng nào đốt pháo. Lớp tôi thì vốn dĩ đoàn kết với tuân thủ "luật im lặng" nên không thằng nào chỉ điểm cả. Cơ mà đến lúc lão giám thị mặt đỏ phừng phừng tuyên bố nếu không khai thì lão hạ hạnh kiểm cả lớp với báo công an xuống thì có một số thằng bắt đầu run. Xong thì rất nhiều ánh mắt nhìn về phía tôi vẻ trách móc, khó chịu. Tôi biết là nếu mình không đứng ra nhận thì cũng sẽ có thằng đứng ra chỉ điểm. Nhưng nếu mà dính phốt này thì đuổi học là cái chắc. Nghĩ đến cái viễn cảnh đó, tôi lạnh xương sống. Mồ hôi toát ra như tắm.
Ở trên lão giám thị quát: Tôi đếm đến 3 mà không anh chị nào đứng ra nhận thì đừng trách tôi là ác.
Xong lão từ từ đếm: Một... Hai...
Một thằng đầu to mắt cận đã giơ tay nói: Dạ em biết ai đốt pháo ạ.
Lão giám thị hỏi: Ai?
Dạ em ạ...
Thằng Đ.A đột nhiên bước ra nói...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN