Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Lần đầu tiên trong đời nhìn thấy người chết, chính xác là người bị giết, mình quả thực sợ đến đái ra quần luôn. Mình vội chạy vào bế supo về phòng mình, đóng cửa lại rồi chạy lên nhà lấy điện thoại gọi 113 luôn. Mình vẫn nhớ lúc đó nói chuyện với 113 mà mình run cầm cập và lạc cmn giọng luôn.
Được mấy anh công an động viên thì mình cũng dần lấy lại bình tĩnh. Mình chạy xuống tầng 1 thì thấy cửa nhà mở, cổng cũng mở luôn. Lúc đó mới nhớ ra Vi với Ơ rô, mình mới chạy lên tầng 3. (Đoạn này nói sơ qua về nhà của Vi: Nhà em ấy có 4 tầng, mỗi tâng có 2 phòng, tối hôm trước thì mình ngủ ở phòng trong tầng 2, Đô la bị giết ở phòng ngoài tầng 2).
Lên đến tầng 3 mình đập cửa cả 2 phòng thì thấy Ơ rô từ phòng trong bước ra vẻ ngái ngủ hỏi: Có chuyện gì vậy anh.
Mình đáp: Đô la bị giết rồi, Vi đâu.
Ơ rô trố mắt nhìn mình: Anh mơ ngủ à, Ai giết được nó.
Mình: Nhìn mặt anh giống đùa sao. Nó nằm ở tầng 2. Dao còn cắm ở cổ kìa.
Ơ rô tỏ vẻ nghi ngờ rồi chạy xuống tầng 2. Mình sốt ruột với lo cho Vi nên chạy vào phòng. Vừa thấy Vi đang nằm ngủ trên giường, chưa kịp thở phào thì nghe tiếng thét của Ơ rô. Nhỏ đó thét to quá làm Vi cũng bật dậy luôn. Thấy mình dứng đó Vi hỏi luôn:Có chuyện gì vậy anh, Ai hét thế
Mình đáp: Ơ rô nó hét. Đô la bị giết rồi.
Vi ngồi bật dậy xong cũng chạy vội xuống dưới nhà. Mình cũng chạy theo. Xuống dưới tầng 2, vào phòng Đô la thì thấy Ơ rô đang ngồi bệt ở một góc nhà hay tay ôm đầu gào thét. Vi nhìn thấy xác Đô la thì cũng gào thét lên y như Ơ rô. Mình tính hỏi 2 em ấy mấy câu nhưng 2 em ấy rú lên như điên, mình ko chen vào hỏi được lúc nào. Đang không biết phải làm sao thì tiêng còi xe cảnh sát đến.
Lúc đó, mặc dù đã bình tĩnh lại ít nhiều nhưng cái cảm giác có án mạng xảy ra ngay cạnh phòng ngủ, rồi 4-5 đồng chí cảnh sát ập đến làm mình không thể không hoang mang. Giờ ngồi nghĩ lại lúc đó mình thấy mọi việc diễn ra như một cuốn băng quay chậm. 4 đồng chí công an lên tầng 2 thấy xác đô la thì cũng không bước vào ngay mà kéo Vi với Ơ rô ra ngoài. Xong 4 đồng chí ấy đưa cả Ơ rô, Vi và mình xuống tầng 1 ngồi. (Supo lúc đó lăn ra ngủ nên vẫn để nằm ở phòng mình).
Các đống chí công an cũng không làm gì nhiều, sau khi gọi điện về xin thêm quân thì các đồng chí ấy cũng chỉ ngồi hỏi han linh tinh mình với Ơ rô và Vi. Mình thì chả nhớ gì nhiều, trong khi Vi với Ơ rô thì như người mất hồn chả nói được câu gì.
Khoảng 10p sau thì một đội công an khoảng chục người nữa đến. Lúc đó các đồng chí ấy mới bắt đầu làm việc. Một nhóm các đồng chí thì tiến hành khám nghiệm hiện trường. Còn mấy đồng chí khác thì tách mình với Vi và Ơ rô ra để lấy lời khai.
Mình được một chú thượng úy hỏi cung.Lúc đó kinh nghiệm oánh án hình sự của mình chả có gì, với lại mình cũng thấy chả có gì để mà dấu nên cũng khai tuốt tuồn tuột. Từ việc quen Vi thế nào, gặp Vi ra sao, rồi mâu thuận giữa nhóm Đô la với nhóm của Tuấn như nào...
Lúc đó mình chỉ nghĩ làm sao khai cho bằng hết, nhỡ quên tình tiết gì quan trọng thì bỏ mẹ.
Xong lúc sau lại đổi người lấy lời khai, lại một đồng chí khác hỏi, nội dung cũng tương tự vậy. mình trả lời xong thì các đồng chí ấy để mình ngồi trong phòng một mình. (Mình bị dắt lên phòng tầng 3 để hỏi cung, Vi với Ơ rô cũng mỗi người một phòng).
Ngồi trong đó đợi đến chiều muộn, đói gần lả thì một lại một đồng chí khác vào hỏi lần nữa.
Đồng chí ấy hỏi mình có mâu thuẫn gì với Đô la từ trước không.
Mình đáp không thì đồng chí ấy lại gằn giọng: Anh có chắc là không có mâu thuẫn gì trước không. Anh có tình cảm gì với Mai không. (Lúc đó mới biết Đô la tên thật là Mai).
Mình đáp: Tôi mới gặp Đô la à nhầm Mai hôm qua. Làm gì có gì mà mâu thuẫn với tình cảm.
Đồng chí ấy lại hỏi: Trong nhà chỉ có anh là con trai, mà theo khám nghiệm ban đầu thì Mai bị cưỡng hiếp trước khi chết. Anh có ý kiến gì về việc này không.
Mình đáp: Lúc trước tôi có khai là khi tôi phát hiện ra Mai bị giết, tôi có chạy xuống dưới nhà thì thấy cửa tầng môt và cổng mở toang không khóa. Tôi nghĩ có khả năng là do người ngoài gây ra.
Đồng chí ấy nói: Vi khai là hôm qua trước khi đi ngủ, cô ấy đã khóa cổng và cửa tầng 1. Chúng tôi cũng đã kiểm tra, không thấy có dấu hiệu phá khóa. Khóa được mở bằng chìa như bình thường. Và chúng tôi cũng tìm được chìa khóa trong nhà. Tôi không cho rằng người ngoài có thể vào được nhà.
Mình đáp: Nhưng Tuấn là chồng của Vi, có khả năng Tuấn có chìa khóa nhà. Hơn nữa Tuấn và Đô la có mâu thuẫn thù hằn rất rõ ràng.
Đồng chí ấy: Chúng tôi sé tiến hành triệu tập Tuấn để lấy lời khai sau. Nhưng tạm thời anh là nghi can số 1 trong vụ án này. Chúng tôi cũng đã có lệnh tạm giữ. Yêu cầu anh về cơ quan làm việc.
Nghe câu đấy thì mình thực sự hoang mang. Lúc đó mình đang ở xa nhà hàng ngàn cây số, bơ vơ một mình, không người thân thích và giờ lại bị tạm giữ. Có là thần kinh thép thì cũng hoảng cmn loạn luôn.
Sau đó thì mình được đưa về công an thị xã. Được ngồi trong phòng kín to hơn cái phòng đêm hôm trước ngồi và phòng này thì các chú công an tắt đền tối đen như mực.
Là luật sư, mình hiểu rằng đây là một biện pháp nghiệp vụ nhằm làm mình mất tinh thần, hoảng loạn rồi nhận tội. Mà đù má bọn nó, mình có làm cái lol gì đâu mà nghiệp mới chả vụ.
Nói thì nói thế nhưng anh em nào cứ thử ở trong phòng tôi độ nửa ngày xem, có phát điên không. Nhất là đang ở trong tâm trang lo lắng căng thẳng nữa.
Lúc đó mình chả biết làm gì, chỉ biết ngồi trong bóng tối và rà soát lại toàn bộ sự việc. Càng nghĩ mình càng Chắc chắn là vụ việc này do Tuấn gây ra, nhưng làm thế nào để chứng minh điều đó.
Nghiệp vụ của các đồng chí điều tra viên thì mình không tin tưởng lắm, bằng chứng là mình vô tội mà lại bị bắt vào đây đây. Rồi không biết chừng các đồng chí ấy vào táng cho mấy phát bắt nhận tội bằng được thì mình e rằng mình chưa đủ độ trung kiên bất khuất để vượt qua được.
Hơn thế nữa thì Tuấn cũng thân thế vai car lol ra ở cái thị xã này. Dù cơ quan điều tra có tìm ra chứng cứ buộc tội nó thì vẫn có khả năng nó chạy tội được. Lúc đó, biết đâu đấy mình lại là con tốt thí.
Mình càng nghĩ càng lo, càng lo thì càng hoảng. Hoảng nhưng éo làm được gì vì vẫn đang bị nhốt. Và thường khi bế tắc và lo lắng thì mình sẽ nghĩ đến gấu. Nhưng làm thế nào để báo được cho gấu. Điện thoại thì đã bị thu cmnr.
May là nó không thu hết đồ trên người mình.
Nghĩ đến đấy mình đập cửa xin đi vệ sinh. Một đồng chí hàm thiếu úy vào dẫn mình ra nhà vệ sinh. Khi đến nhà vệ sinh, mình nhìn quanh không có ai thì tháo cái đồng hồ đang đeo dúi cho đồng chí thiếu úy rồi nói: Anh giúp tôi, cho tôi gọi một cuộc điện thoại báo cho người thân được không.
Đồng chí thiếu úy cấm cái đồng hồ nheo mắt đánh giá (Tiên sư, đồng hồ hịn của mình được bố tặng từ hồi đỗ đại học ).
Sau khi cân nhắc oánh giá, đồng chí thiếu úy nói: Anh gọi cho ai, tôi cho anh 30s để thông báo nội dung. Anh mà nói điều gì khác thì đừng trách tôi ác.
Mình cũng chỉ cần có thế đáp: Ok cám ơn anh.
Xong thì đồng chí ấy cũng rút con điên thoại 1200 huyền thoại ra bấm số gọi cho gấu mình. Điện thoại đổ chuông và tiếng alo của gấu làm mình mừng rơi nước mắt. Không để mất thời gian mình bắn như liên thanh: Tớ gặp rắc rối. Hiện đang bị giữ tại công an thị xã xxx tỉnh yyy. Bị tình nghi giết người.
Gấu nói ngắn gọn: Yên tâm, ở yên đó. Đợi tớ.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN