Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
PII: Trà đá
Thông ass thì không dám, nhưng có dịp em vẫn tìm cách trả thù. Em không thù dai đâu nhưng mà nhớ lâu phết đấy. Chả có chuyện gì thôi đành són thêm tí chuyện vớ vẩn vậy.
Tối qua bọn bạn lại rủ đi uống trà chanh Ngã tư Sở Khanh. Lôi kéo mãi mới được thằng D mẹ hoạn đi cùng.
- Tóm lại mày có đi không hay để bố đốt nhà mày nào?
- Hộ cái, éo phải nhà của tao.
- Mai bố mày nhét ớt vào si lít của mày.
- Thế thì sịp của mày cũng thế thôi, chơi mịa đê.
- Ông đục thủng hết chỗ bao của mày.
- Tao mua đống khác, mà thế éo nào mày biết...
- Thôi con xin bố, bố đi cùng con đê. Con đi một mình nhỡ chúng nó hội đồng thông con thì sao?
- Việc của tao à?
- Thế thôi. Có mấy em xinh tươi điện nước đầy đủ, quả này mệt mình rồi đây (nói nhỏ nhưng đủ cho con dê đằng kia nó nghe thấy).
- À thôi, tao quyết định sẽ đi cùng mày, nhưng chỉ là để xem mày bị thông như nào thôi, chứ không phải vì mấy em đâu nhá.
- Rồi. Tao biết mày cao thượng rồi. Tối 8h nhá. Nhớ ăn mặc lịch sự đấy, vớ vẩn bố đuổi về.
Tối. 8h. Ngã tư Sở.
Em. Quần ngố, áo phông, dép lào.
Thằng D. Sơ mi, đóng thùng, dày da.
Buồn cười éo thể tả được, giờ mới tả được. Đi uống trà đá mà ông mặc như đi ăn đám ma nhà bố chồng của bạn gấu vậy.
Tối em có hẹn với vợ chồng con bạn (gọi là vợ chồng chứ thực ra chúng nó vẫn chưa được xếp hình chính thức), thêm 2 con em của nó nữa.
Giới thiệu luôn về 2 em này. Gọi là 2 em A và B nhé.
Face: A.7d B.6d
Body: A v1 7d v2 8d (mặc áo hở rún ạ) v3 6d.
B v1 8d v2 7d v3 7d.
Sơ vít:.... Á. em nhầm. Có phải box chăn rau éo đâu. Quay lại với vấn đề chính. Mà có vấn đề éo nào chính đâu? Chỉ là uống trà chanh, cắn hướng dương, nói chuyện chính phủ, Trìu Tin thông ass Hàn Quốc, Nga cung cấp dầu ăn, Mỹ đòi quay phim tung lên mạng. Đại khái toàn chuyện to lớn cả.
Sau đây là đoạn hội thoại đáng chú ý duy nhất của buổi gió bão hôm qua, cuộc nói chuyện ngắn giữa em B và thằng D:
- Em đang đi học à?
- Vâng.
- Thế em học trường nào.
- Trường ABCXYZ.
- Thế à? Thế ngoài trợ cấp của gia đình thì em có đi làm thêm không?
- Có anh ạ.
- Thế em làm gì?
- Em bán hoa.
- Ớ. Thế em hay đứng ờ đâu?
- Em ngồi anh ạ.
- Ơ thế ngồi dạng háng à?
- Không. Khép chân chứ ạ.
- Thế hàng để đâu?
- Em bày trên sạp.
- Ơ thế là em bán hoa chứ không phải là em bán hoa à?
- Anh bị làm sao thế? Say trà đá à?
Đến đây thì bọn em không nhịn được nữa, cả lũ phá ra cười. Mẹ bố thằng ngu đầu óc đen tối. Con gái nhà người ta đi bán hoa mày lại nghĩ nó là gái bán hoa.
Về phần em L, sau nhiều lần bị em từ chối phũ phàng (đùa đấy với gái thì em éo phũ phàng được đâu, Thiên Bình mà), em ấy đã thức cả 30p để làm cho em bài này. Em đã dùng nó để comment bên thớt friendzone nên có chỉnh sửa chút ít. Các thím vào đọc chơi.
Tình đơn phương éo phải tình sâu đậm,
Nhưng mà nó làm mình thành thằng hâm.
Suốt ngày ngồi một mình và lẩm bẩm:
"Mình là gì trong tâm trí người ta?".
Trả lời được có lẽ mình đã già,
Đã bỏ qua cả trăm ngàn cơ hội.
Suốt một đời cứ bơi rồi lại lội,
Trong mớ bòng bong giữa bạn và tình.
Rồi ta cứ mãi bước đi vô định,
Không định hình được tình cảm trong tim.
Làm gì đây khi không thể kiếm tìm,
Ở người ấy chút tình thương nhỏ bé.
Ờ vậy thôi thì ta đành mặc kệ,
Kệ cuộc đời với tình cảm đơn phương.
Cứ quan tâm và dõi theo 1 hướng,
Hướng có người con gái mà ta yêu.
Vẫn như thế, vẫn quan tâm thật nhiều.
Mong một ngày người đó rồi sẽ hiểu,
Ta sẽ thoát khỏi kiếp phờ ren dôn.
PII: 4Nhưng mà nó làm mình thành thằng hâm.
Suốt ngày ngồi một mình và lẩm bẩm:
"Mình là gì trong tâm trí người ta?".
Trả lời được có lẽ mình đã già,
Đã bỏ qua cả trăm ngàn cơ hội.
Suốt một đời cứ bơi rồi lại lội,
Trong mớ bòng bong giữa bạn và tình.
Rồi ta cứ mãi bước đi vô định,
Không định hình được tình cảm trong tim.
Làm gì đây khi không thể kiếm tìm,
Ở người ấy chút tình thương nhỏ bé.
Ờ vậy thôi thì ta đành mặc kệ,
Kệ cuộc đời với tình cảm đơn phương.
Cứ quan tâm và dõi theo 1 hướng,
Hướng có người con gái mà ta yêu.
Vẫn như thế, vẫn quan tâm thật nhiều.
Mong một ngày người đó rồi sẽ hiểu,
Ta sẽ thoát khỏi kiếp phờ ren dôn.
Này thì són Các thím thông (ass) cảm em tí đi, gạch đá hoài mà có trúng đâu? Bằng chứng là cho đến bây giờ em vẫn lên rì viu đấy thôi. Các thím gạch chi nữa mất công. Và sau đây là...
Nắng và nóng. Tiên sư bố cái tiết trời Hà Nội (tiện thể đờ mờ các thím trong Sài Gòn mưa suốt, tiện thể cái nữa là hôm lay Hà Lội trở gió rồi nhé, tình cmn hình là sắp mưa).
Nhiệt độ lúc nào cũng trên ba xịch độ ngay cả lúc mát nhất. Thế mà bố B siêu nhân:
- Xời! Thế này mà chúng mày đã kêu à? Ở quê tao bla..bla..
Thằng T váy cáu tiết:
- Đờ mờ bố trẻ. Bố mặc mỗi cái quần đùi, mồ hôi chảy ngang khe đít thế kia còn kêu không nóng.
- Chú thì biết cái đếu gì? Các cụ đã nói rồi: "Nếu trong lòng ta mát, tự nhiên cơ thể chúng ta sẽ thấy mát". Mồ hôi? Đó chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể thôi, chứ thực ra tao còn phát rét đây này.
- Thôi con lạy bố. Bố chém nó vừa vừa thôi. Tự Long bảo càng chém thì càng nóng đấy.
- Chém là chém thế éo nào. Chú cứ coi thường anh. Thế này chứ thế nữa anh vẫn thấy mát.
- Mày ngon. Thi chịu nóng với bố không?
- Anh lại sợ chú chắc.
Thế là 2 bố trẻ lôi nhau ra đọ sức chịu đựng. Lần lượt ba lỗ, sơ mi, quần thô, áo bông, tất, găng tay, khẩu trang, khăn len, mũ nồi được đội vào. Thằng nào thằng đấy mồ hôi như suối. Thằng B mặt đỏ như đít khỉ vẫn nhếch môi cà khịa:
- Thế nào? Đến giới hạn chịu đựng của chú chưa? Anh thấy chú sắp tè ra quần rồi kia.
Thằng T cũng cứng:
- Anh thấy chú mới là thằng nên chịu thua thì có. Nhìn lại bản thân chú xem, có khác gì con tôm luộc không? Mà không khéo chym chú thành khoai nướng rồi cũng nên ấy chứ.
Mỗi thằng vài câu, đấu võ mồm mãi mà vẫn chưa phân thắng bại. Các chị nhà thì thập phần lo lắng cho tính mạng của phu quân và thằng nhỏ. Không biết sau cuộc đấu này, liệu cái đó còn dùng được nữa không? Hay là phế bỏ. Vậy là các chị đứng ngồi không yên, nhưng miệng thì vẫn nhai lấy nhai để mấy miếng dứa, và tay cũng không quên chiếm dụng nốt mấy miếng dưa hấu còn lại.
Từ nãy đến giờ em chỉ đứng ngoài xem kịch hay, thi thoảng đá đểu vài câu. Nhưng cứ tình hình này thì thật không ổn. Em đành phải ra tay.
- E hèm. Anh thấy 2 chú đều giỏi cả. Thằng 5 lạng đứa nửa cân. Đây là thử thách cuối cùng, chú nào vượt qua, anh sẽ công nhận là người chiến thắng.
Vù...Đệt. Con guốc 12cm bay sượt qua vai em, giật hết cả nảy. Vũ khí này, lực ném này, võ công này, sát khí này quả thực chỉ có con N mà thôi. Quay lại...Chuẩn. Nó đang cầm nốt cái còn lại và chuẩn bị ném.
- Em lạy chị. Chị là trọng tài chính, em trọng tài phụ. Quyết định của chị là trên hết. Vâng, em xin hết. Chị đừng ném em.
Sau một hồi hạ mình chịu nhục thì em cũng được phép công bố thử thách cuối : Mì Hảo Hảo tôm chua cay.
6 tiếng trên, thât quả là có uy lực kinh người. Không chỉ làm chấn động không gian mà còn kinh động lòng người. Mặt 2 vị anh hùng dường như có chút đổi sắc (từ đỏ sang tím, éo biết do chịu nóng lâu hay sắp tới sẽ phải ăn mì tôm giữa trời 38 độ mà có chuyển biến đó), nhưng thần thái vẫn rất uy nghiêm, mãnh liệt, cho thấy quyết tâm sắt đá chứng tỏ bản thân không có gì có thể lay chuyển (tiên sư bố 2 thằng vừa ngu vừa sĩ, quả này bố cho chúng mày chết, và chúng nó suýt chết thật, nhọ vãi ).
2 bát mì được bưng ra. Khói bay nghi ngút, hương thơm ngào ngạt. Để cho thêm phần hấp dẫn, tại hạ đã tự tay thêm vào đó chút (1 quả) ớt, ít (1 nắm) tía tô, vài (1 đống) sa tế, tẹo (rất nhiều) hạt tiêu. Em biết mình rất bựa nhưng lương tâm éo cho phép em làm khác. Cũng để thêm phần thư thách, em quyết định cho 2 phi nhân đút cho phu quân đối phương. Quả là 1 ý kiến trên cả toẹt vời. Ôi em phục em vãi ra các thím ạ.
Đến đây chắc các thím cũng tưởng tượng được. Ôi một cảnh tượng hoành tránh, 1 trải nghiệm của đời người, và 2 thằng lăn ra ốm vì mất nước, và tăng thân nhiệt mạnh. Lần sau có cho tiền các bố cũng éo dám than mát nữa. Còn em thì cũng bị lườm cả ngày hôm đấy (hôm kia) cho đến tận hôm nay vì cái tội xúi dại (em đã cut ở bên trên không lại ăn một đống gạch, hê hê, em gian phết các thím tưởng à). May là 2 thằng ngu kia không sao, chỉ liệt giường 2 hôm, không thì em ân hận mất 2 hôm luôn.
Còn về phần em cùng phòng, hiện nó đã thi xong và cuốn gói về quê tránh nóng (nhà nó có điều hòa, đờ mờ con bạn). Khi đi nó chỉ để 3 tờ giây: 1 hóa đơn tiền điện, 1 hóa đơn nước và cái cuối cùng là tiền mạng. À quên nó còn để lại 1 cái gói màu đên, và khi em mở ra thì là 2 gói băng vệ sinh Diana lưới sieu mỏng cánh loại 4 miếng, trong đó có 1 gói đang dùng dở. Tuyệt.
Em L. Hiện đã trở về làm bạn thân (hoặc chị em gái) với em. Tuy nhiên em ấy vẫn chưa bỏ cuộc mà đã chuyển sang chiến thuật khác. Có một vài điều em cho là hay ho đã xảy ra. Vậy đó là chuyện gì...Các thím đón đọc chap sau sẽ rõ.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN