Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Update sáng thứ 2 – 15/10
Sáng dậy có tin nhắn của Lương
“Anh ơi dậy”
Mình nhắn lại
“Anh giờ mới dậy, em dậy lâu chưa?”
Không chờ tin trả lời mình vào tắm luôn. Tắm xong thì thấy tn của Lương
“Dạ, em chuẩn bị lên trường rồi anh ạ”
Mình:”Ừm, em đi đi, anh cũng đi làm luôn”
ĐẾn cơ quan thì (đoạn này review một chút rồi nhé).
“Mà sáng nay em Phương hơi lạ. Mình đến thì em nó đến rồi, đang ngồi lỳ 1 cục, mình vào không quay lại, không chào hỏi, mặt lạnh tanh. Mình ngồi xuống bật máy tính lên. Một lúc sau đang vào xem cmt của mọi người thì em nó lẳng lặng vào khu bếp(nói bếp cũng không phải- chỉ là nơi có nước nóng, có lò vi sóng để ai lỡ dở thì có thể pha mì hoặc làm linh tinh ăn được).Mấy phút sau thì em nó đặt cái cốc cafe đen rồi lại im lặng đi về bàn. Hiện mình chưa dám uống, đang nằm cạnh con chuột luôn. Mấy chị kia có chọc, nhưng nó vẫn im lặng, căng thẳng rồi” đoạn hồi sáng đây.
Xong mình vẫn để ly cafe đó, ngồi lật lại mấy thứ hôm thứ 7 ra xem, vừa hóng voz tí còn làm việc.
Các bà chị vẫn ý ới “Thằng T sướng ghê…” đại loại là thế, mình thì cũng căng thẳng lắm, chả dám ngoảnh lại.Phương cũng im lặng, mình cũng im lặng.
Một lúc sau sếp mình cũng đến, vừa qua bàn mình thấy ly cafe. Sếp hỏi luôn.
Sếp:”Thằng T hôm nay có uống cafe sáng kia. Hôm nay chắc trở trời”
Mình:”Lạ gì anh, mà để anh uống đấy”
vừa nói xong câu thì mấy bà chị bu lu ba la lên.
“Anh ơi, cafe con Phương nó pha cho thằng T đó, anh đừng dại mà uống, có độc đó” Khi đó thật chẳng dám ngoảnh cái mặt nhìn sếp nữa, cũng không biết cảm giác mình sao nữa. Giả vờ nhìn vào máy tính luôn. Còn sếp quay đi, vừa quay đi sếp vừa nói.
“Thôi, thế tao chả dám, Chú lo xử lý đi”
Tưởng êm rồi thì tí sau Phương nhắn tin
“Uống đi” – (đoạn này có review nóng rồi)
Mình không rep lại, ngồi im lặng làm việc, em nó cũng im lặng. Đang yên đang lành, tính hóng thánh cho ý kiến rồi xử lý cái ly cafe. Chưa kịp thì lúc đang làm mấy thứ thì em nó qua làm phát ực, thả cốc xuống, mọi người thoáng ngơ ngác, còn em nó chạy vào nhà vệ sinh. (cái này mình cũng không biết tiêu hóa của em nó sao mà uống cafe là buồn nôn, mấy hôm trước có lần cũng vậy. Mình cũng không dám quay lại nhìn mọi người sao cả. Chỉ nghe tiếng cười của mấy bà chị. Mình nhìn theo em nó vào nhà vệ sinh, cảm giác tội lỗi quá.
1 lúc sau Phương vào, mấy sợi tóc bên má hơi ướt. kiểu này nôn chắc rồi. Em nó lại ngồi im lặng, mấy bà chị lại chọc nó. Khổ, đang căng thẳng mà cứ chọc. Mình nhắn tin cho em nó
“Không uống được mà cứ uống. không sợ à” Vẫn không thấy động tĩnh gì. Thêm 1 lúc nữa mình nt tiếp
“Xin lỗi”
Vẫn không thấy ho he gì. Thêm một lúc nữa thì em nó qua bàn sếp, nói cái gì đó, đại loại ra chắc xin ra ngoài. Vì sau đó nó ra ngoài luôn, mặt cúi cúi nhìn buồn, thấy thương thương.
Đang ngó theo nó thì sếp gọi mình
“T, lại đây anh nhờ chút”
Mình dật nẩy mình
“Dạ” rồi đi lại chỗ sếp. Sếp đưa cho tập hồ sơ rồi nói
“Giải quyết hộ anh tập này, nhanh nhanh chút.”
M:”Dạ” Đang định quay lại chỗ làm thì sếp tiếp
“Mà ra xem nó sao cái”
M:”Chắc không sao đâu anh, ra có việc gì nên đó anh”
Mấy bà chị lại hùa theo.
“Mày ra coi nó sao đi, biết rồi còn giả vờ hả”
Quay lại nhìn ông sếp thấy công cười (nghi ngờ lắm).
Mình đành qua chỗ bàn cất tập hồ sơ rồi ra ngoài coi em nó đâu.
Đi ra thêm 1 đoạn thì thấy em nó đang ngồi ở cầu thang, nhìn ra ngoài đường. mình lại im lặng, ngồi cạnh nó, vừa đặt đít ngồi cái thì em nó đứng dậy đi vào luôn. Mình ới theo mặt vẫn không quay lại
“Giận anh à?” Hi vọng em nó ngồi lại nói chuyện nhưng vẫn không, nó đi thẳng vào phòng làm việc luôn, mình cũng vào ngay sau đó tí. Mấy bà chị nhìn chăm chăm, còn mình lẳng lặng lại bàn, ngồi làm việc, em nó cũng lẳng lặng.
Cứ như thế từ sáng giờ, mình lo giải quyết đống hồ sơ, em nó thì không biết làm gì cả vì không dám quay lại nhìn.
PS: Có điều này mọi người nhé, thấy mọi người quan tâm chuyện mình, mình cảm ơn lắm. Mình cố dành nhiều time nhất có thể để update, và cố dùng từ sát nhất để nó thật nhất với thực tế của mình. Còn ai tin thì tin, không tin thì đọc chơi cho vui, cho là gió máy gì cũng được. Đó là quyền của mỗi người. Mình cũng như các thớt khác thôi, cố update, còn mọi người cứ hãy xem như chuyện đọc cho vui nhé. Giờ thì nghỉ ngơi đã.
Mà đây cũng không phải thời gian mình nhiều “hộp sữa” nhất đâu. Nhiều nhất là sau cái chết của ex kìa, nhưng không dùng hộp nào hết nhé. Tất nhiên giờ mọi người sẽ thấy mình nhiều, vì giờ mọi người mới biết đến đời thường của mình.
p20 Update chiều thứ 2 – 15/10 (đến 16h).
Chiều đến công ty. Phương ngồi lẳng lặng tại bàn làm việc, mình cũng nhìn em nó 1 cái nhưng em nó ko thèm, thở dài 1 cái khi nghe tiếng mình đi qua (chắc cũng liếc thấy), mặt cứ dán vào màn hình (nhưng chắc suy nghĩ gì đó, chỉ giả vờ thôi). Mấy chị kia thì thấy mình vào lại ngồi cười rúc rích. Haizzzz. Mình cũng vào làm việc. hóng voz tí, rồi làm tiếp mấy cái hồ sơ khi sáng. Đang hóng thì sếp kêu mình.
“T, mấy hồ sơ hồi sáng sao rồi?”
M:”Dạ, còn cái đang dở anh ạ”
Sếp: “Ừm, thế cái nào xong thì giờ đi thẩm định giải quyết luôn đi. Cả 3 họ đang cần đó”
Toàn hồ sơ mối của sếp nên sếp ưu ái lắm.
M:”Dạ. Giờ em đi”
Mình bỏ hồ sơ vào cặp nhổm đít dậy đi. Sếp lại ới.
Sếp:”Chú chờ cho Phương đi cùng. Phương đi cùng luôn”
M: “Thôi, em đi được rồi anh ạ”
Sếp: “Nó đi cùng cho quen dần đi. Đi luôn đi Phương”
Phương nghe xong cứ lẳng lặng xách túi, nhét sổ,bút vào túi rồi theo mình đi xuống lấy xe. Chẳng nói chẳng năng gì. Lúc này mình buồn cười lắm các thím ợ. nhưng chẳng dám cười.
Xuống nhà xe thì Mình lại lấy xe mình đi (wave). Thì Phương bắt đầu cất lời.
“Đi xe em” Cụt ngủn thế thôi nhưng mà tự nhiên mình lại thấy vui lắm các thím ợ, tí ta tí tởn chạy lại lấy chìa khóa từ tay em nó, rồi dắt xe. mặt Phương thì vẫn không đổi sắc, nhìn sợ. Sau câu nói đó lại là sự im lặng của Phương.
Vừa lên xe, mình hỏi em nó pha chút trêu chọc
“Hết giận chưa cô bé”
Vẫn im lặng, hự muốn đáp cục gạch vào cái mặt đó. Mình chỉnh gương xe nhìn thẳng được vào mắt em nó. Thấy có liếc mình 1 cái rồi mặt bơ đi chỗ khác, nhìn đâu đâu ngoài xa.
Mình hỏi chọc tiếp
“Có chi hay mà nhìn chăm thế” Cũng im lặng, má nó chứ, ức éo chịu được nữa rồi. Chở người mà như chở khúc gỗ ấy.
Cứ thế Phương cứ im lặng, haizzz, nghĩ thôi kệ, cho im. Nhưng đến cái đoạn đường họ đi dây hay ống gì đó mà có cắt lớp nhự đường được nửa, mình lao xe qua cái chỗ đường đã bị cắt, có cái bợp kha khá.
O ta lo nhìn đâu đâu không để ý. Xe vừa qua cái chỗ đó, xóc mạnh làm em nó giật mình, lấy cả 2 tay ôm cái hông của mình. Xong lấy tay đấm mình 1 phát vào vai (con gái đấm thế chứ chả thấy đau gì cả). Đấm xong chửi mình luôn.
“Mắt anh bị gì à. Người đâu mà…” Nhìn cái mặt qua gương dữ giằn lắm. Mình cười sảng khoái. Éo hiểu sao khi đó mình sung sướng lắm. Thấy vui vui. Thấy Phương lúc đó giống hệt cái hình ảnh Hạnh lúc tát mình lắm các thím ợ.
Chặng đường tiếp theo lâu lâu mình cứ hỏi “Đã hết giận chưa?” ban đầu thì em nó không chịu trả lời, mình hỏi mãi thì em nó cũng đáp lại câu “Lo đi đi” rồi mặt lại bơ đi. Chặng đường đến chỗ thẩm định chỉ có thế. Haizz.
Thẩm định xong lại đi về, lại điệp khúc cũ mình hỏi. Hỏi nhiều quá em nó ức quá em nó lại đánh mình 1 phát vào lưng, lần này đánh gần xương sống tí, đau lắm. Còn chửi mình nữa.
“Anh này ở đâu ra mà lỳ thật, lo đi đi..” Mình nghe xong cười rúc rích, em nó lại bơ mặt đi chỗ khác. Cứ thế lâu lâu nghĩ thấy vui vui trong đầu mình lại tủm tỉm cười. Riêng có 1 lần mình vô tình nhìn qua gương thấy em nó ngoảnh đi chỗ khác cười (chắc nghĩ cũng buồn cười lắm, cơ mà không dám cười). Nhìn thấy thế mình lại cười rõ to. Em nó lại chửi luôn.
“Anh điên à” Con này lạ ghê các thím ợ, mình cười mà cũng bảo mình điên.
Từ đó về công ty mình thỉnh thoảng lại cười khúc khích. Để ý thấy lâu lâu em nó lại ngoảnh đi chõ khác. Má nó, muốn cười thì cười đi, còn giấu.
Giờ về công ty thì mình ngồi update, còn em nó thì đã nói chuyện với các chị.
Mình bây giờ thì “LOẠN” thật rồi. Nếu cả Phương và Lương sẽ là Hạnh ngày xưa các thím ợ. Giờ mình éo biết mình đang muốn gì nữa. Loạn. Các thím cứ gạch mình đi. (cơ mà mình vẫn muốn xác định với em Lương)
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN