Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
“Em vào nghỉ sớm đi, mai đi dạy”
“Dạ, anh về cẩn thận nha”
“Ừm” Chờ em nó quay vào mình siết ga chạy về.
Về đến nhà thì nhận được tin nhắn của Lương
“Anh về đến nhà chưa ạ?”
“Ừm, anh vừa về, em nghỉ đi”
“Dạ, anh ngủ ngon, Hi”
Mình vứt điện thoại vào tắm cái rồi đi ngủ. Định on voz tí chào mọi người nhưng đau đầu quá nên ngủ luôn. Sáng nay 5h đi đón đứa bạn, về ngủ dậy muộn nên lại đến cơ quan muôn.
to be continue …
tiếp theo
Sáng, update cho các thím xong thì ông sếp đến, ổng đến lúc mình đang tám với mọi người, may mà ctrl+w kịp thời, tại cái chỗ mình cũng dễ lọt và mắt sếp. Ông ca ông hát 1 lúc, ngày nào tới ông cũng ca 1 hồi thế này, quen rồi. Xong phân công thêm công việc cho mọi người, việc của mình là cùng cái con 90 (hay phiền mình đó) hoàn thiện một số thứ chưa phù hợp. Đã ghét nó lại còn ép làm cùng, đành chịu. Rồi ông có điện thoại, nghe xong thì ông xách cặp ông đi. Để lại bầy trẻ thiếu sếp . Thật ra việc cũng chả có gì, nên cứ ngồi hóng hớt các thánh trên đây đã. Cơ mà có một điểm ngờ ngợ là trước lúc đi ổng có gọi em Phương(con bé ngồi gần mình đó) ra nói gì gì đó, nhưng mà ổng gọi bé này là cháu. Cũng ngờ ngợ nhưng cứ để đó đã.
Xong thì cái phòng lại ồn ào như thường, các bà chị làm việc tám chuyện kinh khủng. Con bé Phương này thì hôm qua bị mình nói nên hôm nay chả dám lại hỏi nữa, thỉnh thoảng ngó cái thấy nó đang lọ mọ google, rõ khổ. Thấy tội tội, lại buồn cười nên mình cứ ngồi cười cười. Mấy lần thế thì nó quay lại.
“Anh cười gì thế? Thích cười lắm à”
“Đâu, anh cười đâu. haha”
“Còn bảo không cười. Biết anh giỏi rồi, em dốt”
“Rồi rồi, anh không cười. Cái gì khó quá thì qua anh chỉ được thì chỉ.”
“Thôi khỏi”
Xong, cả phòng lại ngơ ngác với mình và cái con bé này, oan gia ngõ hẹp, haizzzz. Mình lại ngồi vừa làm vừa chơi. Đang hóng hớt thì bé kia cứ nhúi nhúi cái ngón tay vào vai mình. Ngoảnh lại thì nhìn cái mặt nó rầu rầu.
“Qua chỉ em cái” Kèm theo nụ cười.
Má nó, nó bảo khỏi cần mà giờ lại phiền. Chỉ cho con này ức chế lắm các thím ợ. Cơ mà thôi bày cho nó, không nó lại hỏi suốt. Cứ thế cả buổi, thỉnh thoảng nó lại qua nhờ chỉ tí, toàn vào lúc đang hóng voz.
Đến trưa đi ăn xong ngồi hỏi mấy người thì mới biết là em này là cháu của sếp, cháu họ thôi. Mà sếp lại là người nhà của sếp to hơn. Đại loại là cocc.
Đến 2h thì ông sếp về, ổng hỏi han tình hình công việc xem đến đâu, việc mình nhẹ nên cũng trả lời cho êm êm tí (mặc dù chưa làm gì, may con bé kia sáng giờ nó cũng làm sơ sơ). Ổng lại chỗ mình rồi đưa cho mình cái phong bì.
“Của chú đó”
“Gì vậy anh?”
“Vụ hôm qua”
Ngạc nhiên, ông quay đi luôn, lúc đó khoảng 2h20.
Ngồi bóc bóc tách tách cái phong bì, mở ra đếm đếm thấy 10 tờ (500k). Sướng vãi
Con bé kia quay người lại.
“Xời. đâu mà nhiều tiền vậy. Cho tờ”
“Đây, cho em” Mình cầm tiền, đưa cho nó cái phong bì.
Mà mình 10 tờ thì không biết sếp mình bao nhiêu nhỉ. Kể ra làm sếp cũng sướng.
Cứ mỗi lần 10 tờ thế này thì sướng, bỏ cả hàng trăm triệu chạy việc cũng bõ, cơ mà giờ trả nợ chìm các thím ợ.
Đến khoảng 2h30 thì em Lương nhắn tin:
“Anh đang làm gì đó ạ?”
“Anh đang làm việc. Còn em?”
“dạ, em chuẩn bị lên lớp”
“ờ ờ, thế em cũng lên dạy đi nhé”
“dạ.Hi”
Bình thương Lương nhắn tin vào sáng, trưa, chiều, hoặc tối muộn, chứ giờ này làm gì có. Định bày trò gì chẳng?
Xong thì mình ngồi review đây nhé.
PS: Định không review cuộc sống thường ngày, nhưng đã chia sẻ thì chia thêm chút cho có gia vị. Hị hị
Update chiều – tối thứ 5
Chiều hôm qua, sau review cho các thím thì cũng không có nhiều sự kiện gì. Có chăng thì chỉ chuyện giữa mình với Phương(đồng nghiệp). Nay nó xin yahoo mình (giờ làm việc hay online, nhưng để ẩn), giờ nó nhờ nó chả thèm qua nhúi nhúi cái tay nữa, nó nhờ qua yahoo luôn. Vừa làm việc nó vừa tám với mình đủ thứ chuyện, mình thì cũng ậm ừ nghe nó thế chứ chả biết nói gì. Nó kể về mối tình sinh viên của nó, nghe nó nói thì yêu nhau cũng nhiều, cũng lâu, thằng đó với nó cùng tuổi, nhưng do xa nhau nên thằng kia trở mặt (nghe nói thế chứ cũng chả biết ai trở mặt ai), nghe kể thì cũng tội nghiệp, hoàn cảnh (tình yêu) cũng đáng tội nghiệp.
Chiều hôm qua cũng làm cho xong cái việc sáng ông sếp giao nên mới phải trao đổi nhiều với con bé đó như thế, cuối cùng trao đổi việc thì chả mấy mà nghe nỏ kể lể là phần nhiều. Đến cuối giờ thì nó lại nhí nha nhí nhố như những ngày chưa xảy ra việc mình mắng nó.
Chiều nay về chả gặp thằng trẻ trâu nào nữa, mà có thì mình chắc cũng chả đuổi kịp vì chạy cái wave từ thời mới ra trường. Cứ thế vặn ga phọt phẹt nhè nhẹ về.
Về đến nhà thì lại thấy tin nhắn em Lương (toàn nhắn tin trước cho mình):
L: “Anh đã về chưa ạ. Em vừa nấu cơm xong anh nì(này)” gửi lúc 5h50
M: “Ừm, anh nãy đi trên xe, giờ mới về đến nhà. em ăn cơm chưa?”
Không thấy tin nhắn trả lời, chắc đang ăn cơm, nên mình vứt điện thoại đó vào tắm. Tắm xong ăn cơm luôn. Ăn xong xem điên thoại thấy tin nhắn của Lương
L: “Em vừa ăn xong ạ. Anh với bố ăn chưa?” Gửi lúc mình đang ăn, không biết.
M: “Ừm, anh cũng vừa ăn xong.”
1 lúc sau mới nhận đc tin rep.
L: “Dạ.hi. Em vừa nghe điện thoại xong”
M: “Ừm, thích nhỉ, chàng nào thế”
L: “Chàng nào đâu anh. Bạn em thôi”
M: “Ừm, giờ rảnh không? đi uống nước với anh”
L :”Hic, giờ em bận rồi, bạn nó gọi đó anh. Để mai nha anh”
M: “Ừm, ok. Mai cũng được”
L : “Dạ, hì. Thế mai anh nha”
Nói chuyện xong thì có chú hàng xóm đến chơi(chú này sinh ra ở xóm mình, bạn học của bố mình, nhưng lập nghiệp ở bình thuận, lập gia đình ở đó. Giờ về hưu thì cả gia đình chuyển về đây, cùng với chú và vợ chú thì có cô con út sinh năm 93, nhưng mình cũng chưa thấy mặt cái con bé này bao giờ, nó đi học ở vinh.
Nói chuyện với hàng xóm 1 lúc thì thằng bạn rủ đi cafe. Ở nhà chán nên đi luôn. Đến quán mình lên tầng 2, bàn sát mái hiên, chỗ này mình với mấy thằng hay ngồi. Mình ngồi hướng nhìn ra ngoài luôn. Thằng bạn này của mình trước cũng làm sài gòn, giờ chuyển về, cũng 28 đang FA, cơ mà nó thì qua nhiều đời gấu rồi. Đang tính bữa nào hỏi Lương có đứa bạn nào không giới thiệu cho nó. Đang nói chuyện cười đùa vui vẻ thì thấy Lương xuất hiện dưới sân. Đang định ới 1 tiếng thì thấy thằng Tuấn ở trong quán đi ra, do ngồi tầng 2 nên khuất tầng 1. Thằng Tuấn lấy mũ đưa cho Lương, Lương cười vui vẻ. Mình im lặng coi có cái gì hay không.
Một lúc sau lại thấy 2 đứa bạn của Lương, 1 thằng 1 con (hôm sinh nhật ngồi phía đối diện mình). Rồi cả 4 đứa kia chạy đi khuất. Lương ngồi xe thằng Tuấn, hình như cũng không gần như hôm ngồi xe mình. Không biết do hôm đi với mình mặc váy nên mới ngồi gần thế hay không nữa, vì hôm nay Lương mặc jeen và cái sơ mi trắng.
Mình lúc đó thấy có gì đó hơi thất vọng. Suy nghĩ 1 lúc tính thôi, mặc kệ luôn, lại FA chơi cho vui. Nhưng sau lại thấy muốn biết rõ ngọn ngành sự việc. Rõ ràng rồi mặc kệ sau cũng không sao.
Bàn mình ngồi đến 10h kém thì về. Về đến nhà thì có lướt voz 1 tí rồi đi ngủ, đang chuẩn bị ngủ thì Lương nhắn tin.
L:”Anh ngủ chưa ạ? em vừa đi chơi với bạn về anh nì (này)”
M: “Ừm, anh chuẩn bị ngủ, anh cũng vừa đi cafe về thôi”
L: “Dạ, đi với ai vậy anh”
M: “Bạn anh thôi, em định ngủ chưa”
L : “Dạ, em soạn bài tí rồi ngủ”
M: “Ừm, thế em soạn bài rồi ngủ sơm. anh đi ngủ đây”
L: “Dạ, anh ngủ ngon ạ”
Sau đó mình lăn quay ra ngủ, mặc nhiên không suy nghĩ gì, có lẽ tại vì là thằng 28 lại đang cạn cảm xúc.
Việc là update xong thì sếp đến, sếp ới mình lại bảo đi “đòi nợ”. Từ lúc về giờ đã đi đòi nợ bao giờ đâu, toàn đi cho người ta vay. Cơ mà lính nên cũng lăn ra mà làm thôi. Thế là nhận lệnh rồi đi. Đi ra đến cửa thì sếp ới lại.
“T chờ tí, Phương đi cùng luôn”
“Phương đi làm gì sếp, mình em được rồi”
“Để nó đi thực tế nhiều nhiếu tí”
Haizzz, đã không ưa gì rồi lại còn tống nó đi cùng. Rồi mình xuống lấy xe, em phương lẻo đẻo theo sau.
Nay mình đi cái wave “chiến” của mình, thấy mình lôi con wave ra em phương bảo
“Trời, đi xe này à. Thôi, lấy xe em đi”
“Xe này được chứ sao, về đường làng đi xe này cho khỏe”
“Thôi, đi xe em”
Mừng, đỡ tốn xăng, thế là cầm cái vespa đi. Kể ra xe đắt tiền đi có khác, đc dịp câng cái mặt lên vừa có xe đẹp lại có gái đẹp ngồi sau.
Về đường làng thì ổ gà nhiều, cứ thế mình phi vào ổ gà (thâm). Nó ngồi sau cứ kêu trời kêu đất, chửi mình là mắt bị sao à. Mình cứ kệ, đâm vào ổ gà, thỉnh thoảng em nó sợ rớt nên cứ níu tay vào hông mình, nhột, mình gạt đi. Ức chế.
NƠi cần đòi nợ là 1 ngôi nhà có vẻ sơ sài, cũng khá nghèo. Vào thì gặp một bà cụ đang ngồi nhặt rau. Ngồi xuống thưa gửi cụ bà về việc khoản nợ của bà đã khất mấy lần rồi nay đến hạn cuối(Mình cũng không hiểu sao không vay ở huyện mà lại xuống chỗ mình vay, sau hỏi han 1 hồi thì trên huyện bà vay nhiều lần, nên phải nhờ người quen cho vay ở chỗ mình. Mấy khoản này mình cũng mập mờ lắm).
Nhìn nhà thiếu thốn thật, khoản vay cũng có 4 triệu thôi, nhưng với gia đình bà là một khoản khá lớn. Và tất nhiên là bà không có trả rồi.
Mình ngồi nói chuyện với Bà thêm 1 hồi nữa, biết được nhà chỉ còn bà với 1 đứa cháu gái đang học đại học ngoài hà nội.Nay cũng có về mấy ngày nhưng đang đi đâu không biết. Em nó hình như 93.Tiền bà vay để lo cho đứa cháu gái.
Ngồi 1 lúc thì đứa cháu gái bê một mớ rau muống dài loằng ngoằng về, mặc cái quần ống xăn lên đầu gối. Nhìn cũng khá xinh, đi học nên chân tay trắng trẻo. Tên Cẩm.
Sau 1 hồi thì nghĩ ở cái hoàn cảnh này thì nhà bà chắc không có trả, mà cũng không biết bao giờ mới trả được. Nên mình gọi em Phương ra nói nhỏ. Ý của mình là thôi, để mình bỏ số tiền đó, coi như bà đó nợ mình. Nói chỉ nhờ em phương giữ kín cho thôi. Rồi mình kêu em Cẩm ra, nói cho em ý mình, ban đầu em nó không chịu, sau mình phân tích, bảo lúc nào em ra trường có thì trả anh. Nhờ em nó ký 1 phát vào giấy tờ rồi về. (Mình cũng không phải cái sỹ gì đâu nhé, tại nhìn từ cái hoàn cảnh gia đình mình trước đây cả thôi).
Trên đường về thì em Phương ngồi kể đủ thứ, nào là thích gì, muốn gì. Mình thì cứ kệ cmn, về nhanh nhanh ngồi cái cho khỏe người.
Sáng không có tin nhắn của em Lương nhé. Giờ làm việc tiếp thôi, ông sếp lại ra ngoài
Update tí buổi trưa nhé.
Trưa 11h30 mình chạy xe về nhà ăn giỗ (nhà bố nuôi). Khổ sở lắm, đường xa, lại nhiều bụi. Về đến nơi thì mọi người đã nhập cuộc được nửa đường, mình chống xe rồi vào luôn.
Ngoài những người anh em bên nhà bố thì có cả em Lương. Thấy mình em ấy đi xuống lấy thêm bát đũa. Hôm nay em mặc cái áo thun vàng, quần jeen, nhìn gọn. Chắc em nó cũng mới làm gì xong vì thấy trên mặt còn vương mồ hôi, dính chút tóc vào má.( Lúc này nhìn Lương đảm đang lắm các thím ợ, giống như 1 người con dâu ấy).Mình vào chào các cô các bác các chú xong thì Lương vừa lên. Lúc lên em thấy mình nên chào.
“Anh về đấy rồi ạ, mệt không anh”
“Ừm, cũng bình thường, em qua lâu chưa”
“Dạ, em qua từ sáng đi chợ với cô luôn”
“Ừm..may có em nhỉ”
“Hì. Thôi anh ngồi xuống đi”
Lương chỉ mình ngồi vào cái chỗ Lương vừa đứng lên. Mình ngồi xuống thì nhờ Lương ngồi đâu.
“Em cũng ngồi xuống luôn đi”
“Dạ, em no rồi, anh cứ ngồi đi”
“Thôi, ngồi xuống luôn” Vừa nói mình vừa cầm tay em Lương kéo xuống (cái này phản xạ tự nhiên thôi nhá các thím).
Lúc đo thì mấy chú với bác nói xen vào.
“Chà, coi 2 đưa bây kìa”
“Làm gì thì làm cho mấy chú bác ăn cỗ đi”
…
Khi đó nhìn em Lương mặt đỏ, thẹn thùng, rồi ngồi xuống bên cạnh mình. Mình lao vào cuộc chiến rượu với mấy chú bác. Thỉnh thoảng em Lương lại gắp cho mình một miếng thức ăn. Cũng may, không có chắc mình chả kịp ăn gì, về muộn nên các chú các bác chúc tới tấp.
khoảng 1h kém thì xong, em Lương cùng mẹ nuôi, gì dọn chiến trường, mình ra ngồi nc với các chú các bác tí rồi đi làm, trước khi đi mình qua chào mẹ ,gì, em lương. Vừa chào thì em Lương đứng lên.
“Anh đi ạ”
“Ừm, em giúp mẹ với gì cái nha”
“Hì…”
Rồi mình đi làm. Nhìn em Lương giữa lúc đi chơi với lúc làm việc nhà khác nhau. Lúc đi chơi có vẻ sắc sảo thì về nhà lại thấy mặn mà, đảm đang, nhưng cái ánh mắt thì vẫn nhìn đằm thắm như thế.
PS:Mình update tí buổi trưa thôi nhé, trưa mai review cho mọi người, giờ để hồi tưởng chuyện cũ tí, chiều update thớt kia.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN