Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Trời khuya vắng vẻ, tôi chạy vội đến nhà Băng Cơ. Trên đường cứ cầu khẩn trong lòng, thầm mong Băng Cơ sẽ chờ tôi đến.
Lúc này đã hơn 11h đêm, cơn mưa hồi chiều làm cho không khí cực kỳ lạnh lẽo. Do đi gấp, tôi chỉ kịp mặc cái áo thun phong phanh nên có bao nhiêu da gà đều nổi cả lên, tuy vậy vẫn mặc kệ phóng nhanh.
Khi tôi đến nơi, đã thấy chiếc Camry màu đỏ dựng trước cổng nhà Băng Cơ. Anh Minh đứng đó, miệng ngậm điếu thuốc cháy đỏ, mắt nhìn đăm đăm vào trong nhà như đang chờ đợi.
Thấy tôi đột ngột xuất hiện, anh Minh cau mặt:
- Cậu đến đây làm gì?
Tôi tháo nón bảo hiểm ra, bước xuống xe, miệng đáp:
- Đây là nhà của anh hay sao mà không cho tôi đến?
Anh Minh rít thêm một hơi, vứt điếu thuốc xuống đất, có vẻ bực tức nói:
- Cậu thích xen vào mối quan hệ của người khác lắm à? Ngoài kia còn rất nhiều gái đẹp, đâu nhất thiết cứ phải là Băng Cơ?
- Tôi cũng đang muốn hỏi anh câu đó đấy! Anh có thể tìm một chục cô gái khác, thế sao không chịu buông tha cho Băng Cơ? - Tôi thản nhiên.
Anh Minh cười rộ lên:
- Buông tha? Cậu có biết mình đang nói gì không? Tôi đang giúp đỡ Băng Cơ đấy, còn cậu mới chính là người phải buông bỏ!
Tôi cười khẩy:
- Băng Cơ không cần sự giúp đỡ của anh! Không phải cô ấy đã từ chối rồi à? Vậy anh còn đứng đây làm gì thế?
- Sao cậu biết? - Anh Minh ngỡ ngàng.
Tôi nhún vai:
- Anh nghĩ xem, tôi tình cờ đến đây giữa đêm hôm khuya khoắt thế này làm gì nếu không có người báo tin?
Anh Minh ngó quanh tìm kiếm:
- Cậu thuê thám tử theo dõi tôi và Băng Cơ?
Tôi bật cười:
- Anh xem phim nhiều quá bị ảnh hưởng rồi! Tôi rảnh đâu làm cái trò ấy, chính là Băng Cơ nói tôi nghe! Được chưa?
Anh Minh nghiến răng, bất thần nhào tới chụp cổ áo tôi, rít khẽ:
- Mày và Băng Cơ đã xảy ra chuyện gì rồi? Lẽ ra lúc sáng tao không nên đi về, để Băng Cơ ở lại một mình với thằng cơ hội như mày!
Tôi nhíu mày, hất tay anh ta ra:
- Anh làm gì vậy, muốn đánh tôi sao? Thử xem ai ăn đòn!
- Mày...
Anh Minh giận dữ không nhịn được nữa, nhằm vào mặt tôi đấm một cái thật mạnh.
Nhìn là biết anh Minh không quen đánh nhau, tôi nhẹ nhàng tránh được khiến anh ta lỡ đà loạng choạng, suýt nữa té chúi nhũi.
Hụt một đòn, có lẽ biết không làm gì được tôi, anh Minh thở ra một hơi, gằn giọng:
- Một mình tao không đánh được mày, nhưng mười thằng, hai mươi thằng thì mày trốn nổi không? Khôn hồn thì cút đi, đừng chọc tao điên lên!
- Giỏi thì cứ kêu đến, tao tiếp! Khỏi hù dọa làm gì cho mệt! - Nó không lịch sự thì tôi chẳng việc gì phải giữ hòa khí nữa.
(Từ lúc này, "anh" sẽ chuyển thành "thằng" nhé. Cho hợp ngữ cảnh:3)
Thấy không dọa nạt được, thằng Minh xoay vào nhà, gọi lớn:
- Băng Cơ, em ra đây! Chúng ta nói rõ ràng một lần đi!
Nó gọi mấy lần như vậy thì cánh cổng hé mở, người đi ra không phải Băng Cơ mà là mẹ cô nàng. Bà nhỏ nhẹ lịch sự nói:
- Khuya rồi, cháu về đi! Băng Cơ đang mệt lắm nên không ra được đâu!
- Bác nói cô ấy ra gặp cháu một chút thôi! Cháu chỉ nói vài câu rồi sẽ đi ngay! - Thằng Minh khẩn khoản.
Mẹ Băng Cơ ngần ngừ:
- Nếu muốn gặp cháu thì con bé đã xuống từ lâu rồi...
- Để cháu cho bác xem cái này!
Thằng Minh chạy vội lại xe, lấy một cái giỏ xách ra, bên trong đầy những cọc tiền giấy năm trăm nghìn mới cáu.
Nó không giấu được sự tự hào:
- Bác xem! Đây là số tiền cháu mới rút ra, muốn đưa cho gia đình trả nợ. Băng Cơ không xuống thì bác nhận giùm cho cháu vui!
Số tiền lớn bạc tỷ như vậy nằm ngay trước mắt thì ai cũng bị lóa. Mẹ Băng Cơ tần ngần chẳng biết làm sao, thái độ nửa muốn nhận, nửa lại không thể.
Thằng Minh kéo miệng giỏ xách lại, nhét quai túi vào tay mẹ Băng Cơ, kiên trì thuyết phục:
- Bác cứ nhận giúp cháu! Tương lai trước sau gì chúng ta cũng trở thành người một nhà, bác đừng ngại! Món nợ của gia đình cũng là nợ của cháu thôi.
Tôi đứng một bên, dần cảm nhận được sức mạnh của đồng tiền, thật khó cưỡng lại. Đồng thời cũng thấy bản thân thật nghèo khó, trong túi chỉ có vài triệu thôi, trong khi thằng con trai đối diện một lúc có thể lấy ra cả tỷ bạc mang tới.
Tôi chẳng có mặt mũi nào để lên tiếng can ngăn bác gái, chỉ đứng trơ ra đó nhìn như một người không liên can.
- Cái này...
Giỏ xách khá nặng, mẹ Băng Cơ tuột tay làm rơi xuống đất. Bà vội nhặt lên, đưa lại cho thằng Minh:
- Băng Cơ không cho phép bác nhận đâu! Dù sao cũng cảm ơn tấm lòng của cháu...
Thằng Minh đẩy lại:
- Bác là người lớn, chắc cũng hiểu tình hình gia đình đang khó khăn thế nào! Xin bác nhận đi, Băng Cơ còn nhỏ chưa hiểu chuyện, sẽ không trách bác đâu!
- Không được. Bác mà nhận chắc con bé sẽ giận bác lắm!
Hai người giằng co qua lại, ai cũng "chê" số tiền lớn nằm trong giỏ xách. Nhưng tôi biết, mẹ Băng Cơ rất muốn nhận số tiền này, chỉ vì cô nàng không đồng ý nên buộc lòng phải từ chối.
- Nếu vì việc này mà Băng Cơ trách bác thì cô ấy không có hiếu! - Ép mãi không được, thằng Minh chuyển qua đánh đòn tâm lý.
Quả nhiên, mẹ Băng Cơ khựng lại ngay, đôi mắt hơi đỏ lên.
Thấy có hiệu quả, thằng Minh đế thêm:
- Bác cũng lớn tuổi rồi. Cháu là người ngoài chứng kiến cảnh này còn thấy đau lòng! Huống chi Băng Cơ là con cái trong nhà, không thể nào để mẹ mình mất đi ngôi nhà sinh sống bao năm được!
Thằng này lẻo mép thật. Tôi nghe nó lên án Băng Cơ mà giận run người, nhưng không thể xen vào.
Giữa hai thằng "con rể tương lai", một thằng giàu có sẵn sàng giúp gia đình trả nợ nần, một thằng nghèo chẳng giúp được gì, đương nhiên mẹ Băng Cơ nghiêng về ai cũng dễ dàng hiểu được. Nếu tôi không biết an phận sẽ tự chuốc nhục vào thân thôi, lại còn mang tiếng ganh tỵ đâm bị thóc chọc bị gạo.
- Bác biết tấm lòng của cháu, nhưng đúng là Băng Cơ không đồng ý chuyện này! Bác không thể làm khác được! Việc cháu cần làm là thuyết phục con bé, chứ không phải bác!
Đắn đo một hồi, mẹ Băng Cơ nhẹ nhàng đưa trả giỏ xách.
Nhận lại giỏ xách, thằng Minh vô cùng thất vọng, chua chát nói:
- Băng Cơ còn không thèm nghe điện thoại của cháu, thì làm sao thuyết phục được đây?
- Việc này thì bác không giúp được cháu rồi! Con bé cứng đầu lắm, chẳng ai ép được bất kỳ chuyện gì nếu nó không muốn! - Mẹ Băng Cơ lắc đầu.
Thằng Minh vẫn không bỏ cuộc, nài nỉ:
- Bác có thể vào trong nói Băng Cơ ra gặp cháu được không? Một lần nữa thôi, nếu nói chuyện xong rồi mà Băng Cơ vẫn từ chối thì cháu hứa sẽ không bao giờ làm phiền cô ấy nữa!
- Để bác thử xem, nhưng cháu đừng hy vọng quá!
Mẹ Băng Cơ đáp ứng, trước khi đi vào thì nhìn tôi thân thiện gật đầu một cái, thái độ cũng bình thường không đến nỗi xấu như tôi lo lắng.
Trong lúc chờ đợi, thằng Minh ngó tôi cười nhạt:
- Sướng lắm hả? Để rồi mày xem, đừng vội mừng!
- Thay vì cà khịa tao thì mày lo suy nghĩ xem đối đáp với Băng Cơ thế nào sẽ tốt hơn đấy! - Tôi nhếch mép phớt lờ.
Thái độ của tôi làm thằng Minh cụt hứng, chẳng nói gì thêm nữa, chỉ lặng lẽ nhìn ra cánh cổng chờ đợi.
Ding!
Lúc này, Băng Cơ nhắn tin cho tôi.
Băng Cơ: Bạn đến thật à?
Tôi: Đương nhiên phải đến chứ, sao tôi làm ngơ được!
Băng Cơ: Khuya rồi, còn làm phiền bạn, ngại quá! Lúc nãy, tôi hơi xúc động...
Tôi: Không sao mà! Tôi vui vì Băng Cơ đã gọi tôi đến, thật đấy!
Băng Cơ: Nếu thế, đã giúp thì bạn giúp tôi cho trót nhé!
Tôi: Giúp thế nào đây?
Băng Cơ: Bây giờ tôi ra, bạn cứ phối hợp làm theo tôi là được. Vậy nhé!
Tôi: Ok.
Lát sau, Băng Cơ đi ra thật. Cô nàng mặc chiếc váy hoa kín cổ, dài quá gối, mái tóc nhẹ bay theo từng bước chân, cứ như nàng công chúa bước ra từ khu vườn cổ tích.
Nhưng "nàng công chúa" không tươi tắn như trong truyện, mà lạnh nhạt nói:
- Tôi ra rồi đây. Muốn gì thì nói nhanh đi!
Thằng Minh lại giở bài cũ rích, chuyển giỏ xách qua cho Băng Cơ:
- Em nhận đi! Chuyện lúc sáng, anh xin lỗi vì nóng giận vô cớ, cũng tại anh yêu em quá thôi!
Băng Cơ không thèm chạm vào cái túi lấy một lần, chỉ thản nhiên hỏi:
- Xong chưa? Nếu xong rồi thì anh có thể đi về!
- Anh... Vừa nãy anh mới nói chuyện với mẹ. Mẹ muốn có tiền trả nợ lắm nhưng lại sợ em giận! Nếu em thương mẹ thì nhận đi, đừng vậy nữa!
Băng Cơ nhíu mày khó chịu:
- Mẹ? Ai cho phép anh gọi như vậy? Mẹ của tôi, không liên quan gì đến anh cả! Còn nữa, tôi nhắc lại lần nữa cho anh nhớ! TÔI KHÔNG CẦN TIỀN CỦA ANH, đừng làm chuyện vô ích nữa!
Thằng Minh nén giận nói:
- Nếu không cần thì sao hôm trước em lại đồng ý đi chơi với anh? Thật vô lý!
- Đi uống nước với anh một lần nghĩa là tôi phải tiếp nhận tình cảm của anh sao? - Băng Cơ thở dài.
- Ý anh không phải thế! Nhưng mà... Em cũng muốn nên mới làm vậy chứ!
- Tôi không muốn tranh cãi! Được rồi, coi như lúc đó tôi muốn đi cũng được, nhưng giờ tôi hết muốn rồi! Xong chưa?
Thằng Minh lắc lắc đầu:
- Lý do? Anh muốn biết tại sao?
Bị đeo bám dai dẳng, Băng Cơ như quá sức chịu đựng, nhàm chán nói:
- Không thích là không thích, cần phải có lý do nữa à?
- Đúng! Người hoàn hảo như anh, không thể nào em không thích được! - Đến nước này mà thằng Minh còn rất tự tin.
Băng Cơ cười nhẹ:
- Ừ, anh hoàn hảo quá nên tôi thấy mình không xứng đáng! Buông tha cho tôi được rồi chứ?
- Mặc kệ em nói gì! Anh sẽ tiếp tục, cho đến khi nào em nhận lời anh mới thôi! Em là của anh, nó đừng mong đụng đến!
Thằng Minh chợt chỉa mũi dùi qua tôi, thái độ tức tối không giấu diếm.
Như nhớ ra gì đó, Băng Cơ đi lại gần tôi, mùi hương thoang thoảng dễ chịu như hoa nở ban đêm bay đến.
Cô nàng bất thần nắm tay tôi, nhoẻn miệng cười tươi:
- Quên nói cho anh biết, tôi nhận lời làm bạn gái của Mạnh rồi! Từ này đừng làm phiền tôi nữa!
Hành động ngoài sức tưởng tượng của Băng Cơ khiến tôi ngẩn ngơ, đứng sững sờ. Từ bàn tay Băng Cơ như có một luồng điện cực mạnh chạy xuyên qua người tôi, đê mê, ngây ngất, chút nữa trợn tròng trắng ngất xỉu tại chỗ.
Tôi sững sờ một thì thằng Minh bàng hoàng gấp mười lần. Nó loạng choạng lùi lại, tay run run chỉ thẳng vào mặt tôi:
- Mày... Mày... Không thể nào! Em đang gạt anh đúng không? Thằng như nó không thể nào xứng với em được...
- Tôi thấy xứng là được! - Băng Cơ hơi nghênh mặt lên thách thức, nhìn đáng yêu kinh khủng.
- Không, anh không tin! Em đang lừa anh! Anh biết chắc như vậy... Đừng làm trò trẻ con đó..
Thằng Minh lắp bắp, vẻ mặt cực nhiều cảm xúc, nửa tin nửa ngờ, vừa tức giận vừa hờn ghen...
- Vậy thì tôi sẽ làm cho anh tin!
Băng Cơ hơi nhón chân, đôi môi đỏ thơm tho hôn nhẹ lên má tôi một cái. Một sự đụng chạm rõ ràng, không phải chỉ giả bộ phớt qua.
Băng Cơ muốn giết người không dao đây mà! Từ lúc cô nàng nắm tay thì tôi đã ngẩn ra như trời trồng rồi, bây giờ còn đột ngột tặng tôi một nụ hôn khiến tôi hệt như Từ Hải trong truyện Kiều, chết đứng luôn, tư thế hùng dũng hiên ngang nhưng hai chân thì run lẩy bẩy, lúc nào cũng muốn sụm xuống.
Đôi má cô nàng đỏ hây hây, ánh mắt đầy sự xấu hổ nhưng ráng kiềm lại, giọng oanh vàng cất cao:
- Tin chưa?
Không cần nói cũng biết được cảm giác của thằng Minh lúc này ra sao.
Nữ thần sắc đẹp trong lòng thằng Minh vừa hôn thân mật với tôi ngay trước mặt nó, thật chẳng khác gì sét đánh ngay tim. Thằng Minh nhìn tôi bằng đôi mắt hình viên đạn, như muốn ăn tươi nuốt sống:
- Hai người... Đang diễn trò chứ gì... ?? Tôi... Không tin...
Câu nói của nó làm tôi sướng rơn. Cầu mong cho thằng Minh không tin đến sáng luôn, có trời mới biết Băng Cơ sẽ làm ra những gì để khiến nó tin. Tôi là người hưởng lợi!
- Được, tôi sẽ khiến anh phải tin!
Vẻ mặt Băng Cơ tràn đầy quyết tâm, đôi mắt đẹp do dự nhìn tôi, ánh mắt dừng lại ở môi tôi. Lạy trời, đúng là chỗ đó đấy Băng Cơ ơi, khiến cho nó tin đi nào!
Băng Cơ tiếp tục nhón chân lên, đôi tay choàng nhẹ qua cổ tôi, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng như mặt trời. Cô nàng hơi bặm môi, run rẩy đưa chầm chậm về phía môi tôi...
Tôi nhắm mắt lại, hí hửng chờ đợi, tim đập một nghìn nhịp trên một phút. Tâm trí tôi vận động liên tục, thầm nghĩ xem nên đáp lại nụ hôn của Băng Cơ bằng kiểu gì đây.
- Anh tin, anh tin rồi! Dừng lại đi... Đừng làm thêm gì nữa... !
Thằng Minh hét lên, âm thanh đau khổ khó chịu như van xin.
Tôi mở mắt ra, thấy đôi môi quyến rũ của Băng Cơ chỉ còn cách tôi một đoạn ngắn, hơi thở thơm mát phả nhẹ tới. Cô nàng ngượng ngùng dừng lại, mặc cho tôi đang lưu luyến không rời. Bụng tôi chửi thằng Minh tơi bời, sao nó tin sớm thế chứ? Chờ thêm vài giây nữa thì chết à?
- Tin rồi thì về đi, để yên cho tôi ngủ! - Vẻ mặt Băng Cơ hơi mất tự nhiên.
Thằng Minh cầm giỏ xách đi ra xe, không cam tâm nói:
- Anh tin vì không muốn thằng đó hưởng phước, chứ em đừng nghĩ trò trẻ con này có thể qua mắt anh! Em đang hại chết nó đấy, không đùa đâu!
- Hại hay không thì tôi tự biết, anh về giùm cho!
Trước khi chạy xe đi, thằng Minh không quên hằn học nhìn tôi, đe dọa:
- Băng Cơ chỉ đem mày ra làm bình phong thôi, đừng tưởng bở! Ngữ như mày không xứng xách dép cho cô ấy đâu, chờ mà xem tao sẽ xử mày thế nào!
Tôi cười ruồi:
- Ừ, tao chống mắt chờ xem đây!
Khi tôi nói câu này thì nó đã nhấn ga chạy đi, chẳng biết có nghe được không, nhưng cũng không có gì quan trọng.
Thằng Minh đi rồi, trước cổng nhà Băng Cơ chỉ còn lại mình tôi và cô nàng. Không khí bỗng nhiên ngượng ngập vô cùng, sao sao đó.
- Khi nãy... Tôi có làm cho bạn khó chịu thì xin lỗi nhé! Tôi cũng không còn cách nào, tại anh ta bám mãi không chịu đi..!
Băng Cơ ngượng ngùng lên tiếng, mắt nhìn bâng quơ ra đường. Gương mặt cô nàng vẫn còn hơi ủng hồng, di chứng của "gameshow chứng minh niềm tin" mới rồi.
Tôi rất muốn hét lên rằng tôi thấy vô cùng sung sướng, không khó chịu gì hết. Nếu Băng Cơ thích thì cứ thoải mái tiếp tục, tôi sẽ "tình nguyện nhắm mắt ưng thuận".
Nhưng nghĩ là một chuyện, có dám nói ra hay không lại là chuyện khác. Đương nhiên tôi chả dám rồi, chỉ cố làm ra vẻ tự nhiên để cho Băng Cơ đỡ xấu hổ:
- Có gì đâu! Tôi hiểu chuyện mà, Băng Cơ không cần ngại!
Băng Cơ mỉm cười, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ vuốt vuốt mái tóc, im lặng hồi lâu không nói gì thêm.
- Nhà Băng Cơ trồng hoa gì mà thơm quá! - Tôi kiếm chuyện để nói.
Mà đúng là có mùi hương thơm thật. Lúc đầu, tôi cứ nghĩ là mùi hương của Băng Cơ, nhưng giờ ngửi kỹ lại mới thấy có những hai mùi khác nhau. Một của Băng Cơ, và một của loài hoa nào đó, khá nồng nàn.
- Hoa Dạ Lý Hương đó! Cứ khuya là nó lại nở, thơm lắm!
Băng Cơ chỉ tay vào hai chậu hoa lớn đặt hai bên cổng. Tôi tiến đến gần ngửi thử, đúng là mùi hương này rồi, thơm nức mũi.
Trời đêm yên tĩnh thanh vắng, không gian se lạnh, gió mát hiu hiu. Được đứng cùng cô gái trong lòng yêu thích, ngửi mùi hương hoa nở muộn, tôi cứ ngỡ mình đang chìm trong một giấc mộng đẹp, hít thở chút hương hoa mà như say như tỉnh, chếnh choáng linh hồn.
- Bạn có muốn vào nhà ngồi một chút không? - Băng Cơ bỗng hỏi.
- Sao? - Tôi giật mình.
Khuya rồi, cũng gần 12h đêm chứ ít gì, thế nên lời mời này khiến tôi phải suy nghĩ lung tung.
Băng Cơ cười thành tiếng:
- Hi hi, tôi đùa thôi! Giờ này mà cho bạn vào nhà, chắc mẹ cạo đầu tôi mất!
Cô nàng thè lưỡi, điệu bộ sợ hãi.
Không ngờ cô gái băng giá như Băng Cơ cũng có lúc lộ ra bộ mặt tinh nghịch đáng yêu thế này, tôi trố mắt nhìn thom lom, quên cả chớp.
Thấy tôi nhìn chằm chằm, Băng Cơ nghiêm mặt lại:
- Sao vậy?
Tôi cười đáp:
- Không. Tôi chỉ thấy Băng Cơ khác hẳn lúc thường, lần đầu tôi thấy như vậy!
Lẽ ra tôi không nên nói câu này, vì nó khiến cho Băng Cơ trở lại vẻ lạnh lùng, u sầu cố hữu. Cô nàng lặng lẽ đưa mắt nhìn xa xăm:
- Cũng lâu lắm rồi, tôi không cảm nhận được niềm vui...
- Tại sao phải như vậy? Băng Cơ lạc quan lên, cuộc sống còn nhiều thứ để tận hưởng mà!
- Mỗi người một hoàn cảnh. Gia cảnh của tôi không cho phép bản thân được nhẹ nhõm!
Băng Cơ nhìn tôi, hỏi:
- Có khi nào bạn tự hỏi mình sinh ra, sống trên cuộc đời này để làm gì không?
Tôi trầm ngâm:
- Có chứ. Tôi sống vì bản thân, vì gia đình, vì những người thương yêu...
- Nếu phải chọn giữa bản thân và gia đình, bạn sẽ chọn bên nào? - Băng Cơ phớt cười.
- Khó quá! Chưa khi nào tôi đặt mình vào tình huống này cả, nhưng tôi biết Băng Cơ đang nói về trường hợp của mình, phải không?
Băng Cơ không đáp, bàn tay sờ nhẹ lên những chùm hoa Dạ Lý Hương màu vàng trắng nhàn nhạt.
Tôi hít sâu một hơi thơm ngát đầy lồng ngực, lấy can đảm nói:
- Băng Cơ cần một lời khuyên không?
- Ừm. - Cô nàng gật nhẹ.
- Băng Cơ không phải chọn bên nào cả, mà có thể tìm được giải pháp ổn thỏa cho đôi bên!
- Có sao?
Tôi gật đầu:
- Có chứ. Băng Cơ có thể thuê một căn nhà khang trang một chút cho mình và mẹ sống tạm. Như vậy, Băng Cơ vừa không bị ràng buộc về tình cảm, vừa lo được cho bác gái, không phải trọn vẹn đôi đường sao? Tôi biết bác gái không muốn xa ngôi nhà này, và Băng Cơ cũng vậy. Nhưng mà cuộc sống có đôi lúc không cho ta lựa chọn, nếu vậy thì nên chọn một giải pháp tốt nhất trong những giải pháp tồi.
Băng Cơ vén váy ngồi xuống, đưa mặt sát vào một khóm hoa, đôi mắt nhắm hờ như đang ngửi mùi hương, khẽ thốt:
- Làm vậy là tôi chọn bản thân rồi, đâu phải cho cả hai phía như bạn nói.
Cờ đã đến tay rồi, ăn hay thua đều trông vào giây phút này. Tôi cố gắng thuyết phục:
- Tôi lại thấy đây là giải pháp tốt nhất dành cho Băng Cơ và mẹ! Chúng ta sẽ tìm một ngôi nhà rộng rãi, đâu phải bắt mẹ Băng Cơ ở một nơi dột nát, ọp ẹp mà lo bất hiếu? Hơn nữa, tôi thấy bác gái rất yêu thương Băng Cơ, nên chắc sẽ không trách đâu!
Băng Cơ tròn xoe mắt:
- Chúng ta??!
- Ừm. Tôi sẽ đi tìm nhà cho Băng Cơ, cứ giao cho tôi! - Tôi vỗ ngực.
- Thôi. Tôi không muốn phiền ai hết, với lại nếu thuê nhà tốt quá thì tôi sợ không đủ khả năng chi trả đâu!
Băng Cơ cắn nhẹ vành môi, tay cứ mân mê chùm hoa Dạ Lý Hương đã nở rộ, vẻ lưu luyến không rời.
Hết cách, tôi đành nói:
- Băng Cơ đã làm phiền tôi rồi, còn gì nữa mà ngại! Đêm khuya lạnh muốn chết mà tôi trốn nhà chạy ra đây, Băng Cơ nói xem có phiền không?
- Xin lỗi..! - Cô nàng áy náy.
Tôi khoát tay:
- Vậy hén! Tôi sẽ tìm nhà, khi nào có sẽ báo cho Băng Cơ đến xem! Còn về tiền thuê và đặt cọc thì tôi sẽ lo trước cho vài tháng, khi nào Băng Cơ có gửi lại cho tôi sau.
- Không được. Tôi...
- Quyết định vậy đi! Tôi cho Băng Cơ mượn thôi, không cho luôn đâu mà ngại! Bất quá cùng lắm thì mỗi ngày Băng Cơ vẽ cho tôi một bức tranh, vẽ một năm sẽ trừ hết nợ, lo gì!
Tôi nháy nháy mắt.
Băng Cơ nhìn tôi thật lâu, đôi mắt long lanh, không rõ ánh mắt này có ý nghĩa gì, chỉ thấy trong đó thật nhiều cảm xúc phức tạp.
Giọng cô nàng chùng xuống thật khẽ khàng:
- Bạn đừng tốt với tôi quá, sẽ không hay đâu!
- Không hay cho tôi, hay Băng Cơ? - Tôi khó hiểu.
- Cho cả hai. - Giọng nói cô nàng nhẹ nhàng như gió thoảng.
Đến lượt tôi nhìn lại Băng Cơ. Tôi ngắm nhìn thật sâu trong đôi mắt cô nàng, muốn biết nơi ấy chất chứa những suy tư gì...
Lúc này đã hơn 11h đêm, cơn mưa hồi chiều làm cho không khí cực kỳ lạnh lẽo. Do đi gấp, tôi chỉ kịp mặc cái áo thun phong phanh nên có bao nhiêu da gà đều nổi cả lên, tuy vậy vẫn mặc kệ phóng nhanh.
Khi tôi đến nơi, đã thấy chiếc Camry màu đỏ dựng trước cổng nhà Băng Cơ. Anh Minh đứng đó, miệng ngậm điếu thuốc cháy đỏ, mắt nhìn đăm đăm vào trong nhà như đang chờ đợi.
Thấy tôi đột ngột xuất hiện, anh Minh cau mặt:
- Cậu đến đây làm gì?
Tôi tháo nón bảo hiểm ra, bước xuống xe, miệng đáp:
- Đây là nhà của anh hay sao mà không cho tôi đến?
Anh Minh rít thêm một hơi, vứt điếu thuốc xuống đất, có vẻ bực tức nói:
- Cậu thích xen vào mối quan hệ của người khác lắm à? Ngoài kia còn rất nhiều gái đẹp, đâu nhất thiết cứ phải là Băng Cơ?
- Tôi cũng đang muốn hỏi anh câu đó đấy! Anh có thể tìm một chục cô gái khác, thế sao không chịu buông tha cho Băng Cơ? - Tôi thản nhiên.
Anh Minh cười rộ lên:
- Buông tha? Cậu có biết mình đang nói gì không? Tôi đang giúp đỡ Băng Cơ đấy, còn cậu mới chính là người phải buông bỏ!
Tôi cười khẩy:
- Băng Cơ không cần sự giúp đỡ của anh! Không phải cô ấy đã từ chối rồi à? Vậy anh còn đứng đây làm gì thế?
- Sao cậu biết? - Anh Minh ngỡ ngàng.
Tôi nhún vai:
- Anh nghĩ xem, tôi tình cờ đến đây giữa đêm hôm khuya khoắt thế này làm gì nếu không có người báo tin?
Anh Minh ngó quanh tìm kiếm:
- Cậu thuê thám tử theo dõi tôi và Băng Cơ?
Tôi bật cười:
- Anh xem phim nhiều quá bị ảnh hưởng rồi! Tôi rảnh đâu làm cái trò ấy, chính là Băng Cơ nói tôi nghe! Được chưa?
Anh Minh nghiến răng, bất thần nhào tới chụp cổ áo tôi, rít khẽ:
- Mày và Băng Cơ đã xảy ra chuyện gì rồi? Lẽ ra lúc sáng tao không nên đi về, để Băng Cơ ở lại một mình với thằng cơ hội như mày!
Tôi nhíu mày, hất tay anh ta ra:
- Anh làm gì vậy, muốn đánh tôi sao? Thử xem ai ăn đòn!
- Mày...
Anh Minh giận dữ không nhịn được nữa, nhằm vào mặt tôi đấm một cái thật mạnh.
Nhìn là biết anh Minh không quen đánh nhau, tôi nhẹ nhàng tránh được khiến anh ta lỡ đà loạng choạng, suýt nữa té chúi nhũi.
Hụt một đòn, có lẽ biết không làm gì được tôi, anh Minh thở ra một hơi, gằn giọng:
- Một mình tao không đánh được mày, nhưng mười thằng, hai mươi thằng thì mày trốn nổi không? Khôn hồn thì cút đi, đừng chọc tao điên lên!
- Giỏi thì cứ kêu đến, tao tiếp! Khỏi hù dọa làm gì cho mệt! - Nó không lịch sự thì tôi chẳng việc gì phải giữ hòa khí nữa.
(Từ lúc này, "anh" sẽ chuyển thành "thằng" nhé. Cho hợp ngữ cảnh:3)
Thấy không dọa nạt được, thằng Minh xoay vào nhà, gọi lớn:
- Băng Cơ, em ra đây! Chúng ta nói rõ ràng một lần đi!
Nó gọi mấy lần như vậy thì cánh cổng hé mở, người đi ra không phải Băng Cơ mà là mẹ cô nàng. Bà nhỏ nhẹ lịch sự nói:
- Khuya rồi, cháu về đi! Băng Cơ đang mệt lắm nên không ra được đâu!
- Bác nói cô ấy ra gặp cháu một chút thôi! Cháu chỉ nói vài câu rồi sẽ đi ngay! - Thằng Minh khẩn khoản.
Mẹ Băng Cơ ngần ngừ:
- Nếu muốn gặp cháu thì con bé đã xuống từ lâu rồi...
- Để cháu cho bác xem cái này!
Thằng Minh chạy vội lại xe, lấy một cái giỏ xách ra, bên trong đầy những cọc tiền giấy năm trăm nghìn mới cáu.
Nó không giấu được sự tự hào:
- Bác xem! Đây là số tiền cháu mới rút ra, muốn đưa cho gia đình trả nợ. Băng Cơ không xuống thì bác nhận giùm cho cháu vui!
Số tiền lớn bạc tỷ như vậy nằm ngay trước mắt thì ai cũng bị lóa. Mẹ Băng Cơ tần ngần chẳng biết làm sao, thái độ nửa muốn nhận, nửa lại không thể.
Thằng Minh kéo miệng giỏ xách lại, nhét quai túi vào tay mẹ Băng Cơ, kiên trì thuyết phục:
- Bác cứ nhận giúp cháu! Tương lai trước sau gì chúng ta cũng trở thành người một nhà, bác đừng ngại! Món nợ của gia đình cũng là nợ của cháu thôi.
Tôi đứng một bên, dần cảm nhận được sức mạnh của đồng tiền, thật khó cưỡng lại. Đồng thời cũng thấy bản thân thật nghèo khó, trong túi chỉ có vài triệu thôi, trong khi thằng con trai đối diện một lúc có thể lấy ra cả tỷ bạc mang tới.
Tôi chẳng có mặt mũi nào để lên tiếng can ngăn bác gái, chỉ đứng trơ ra đó nhìn như một người không liên can.
- Cái này...
Giỏ xách khá nặng, mẹ Băng Cơ tuột tay làm rơi xuống đất. Bà vội nhặt lên, đưa lại cho thằng Minh:
- Băng Cơ không cho phép bác nhận đâu! Dù sao cũng cảm ơn tấm lòng của cháu...
Thằng Minh đẩy lại:
- Bác là người lớn, chắc cũng hiểu tình hình gia đình đang khó khăn thế nào! Xin bác nhận đi, Băng Cơ còn nhỏ chưa hiểu chuyện, sẽ không trách bác đâu!
- Không được. Bác mà nhận chắc con bé sẽ giận bác lắm!
Hai người giằng co qua lại, ai cũng "chê" số tiền lớn nằm trong giỏ xách. Nhưng tôi biết, mẹ Băng Cơ rất muốn nhận số tiền này, chỉ vì cô nàng không đồng ý nên buộc lòng phải từ chối.
- Nếu vì việc này mà Băng Cơ trách bác thì cô ấy không có hiếu! - Ép mãi không được, thằng Minh chuyển qua đánh đòn tâm lý.
Quả nhiên, mẹ Băng Cơ khựng lại ngay, đôi mắt hơi đỏ lên.
Thấy có hiệu quả, thằng Minh đế thêm:
- Bác cũng lớn tuổi rồi. Cháu là người ngoài chứng kiến cảnh này còn thấy đau lòng! Huống chi Băng Cơ là con cái trong nhà, không thể nào để mẹ mình mất đi ngôi nhà sinh sống bao năm được!
Thằng này lẻo mép thật. Tôi nghe nó lên án Băng Cơ mà giận run người, nhưng không thể xen vào.
Giữa hai thằng "con rể tương lai", một thằng giàu có sẵn sàng giúp gia đình trả nợ nần, một thằng nghèo chẳng giúp được gì, đương nhiên mẹ Băng Cơ nghiêng về ai cũng dễ dàng hiểu được. Nếu tôi không biết an phận sẽ tự chuốc nhục vào thân thôi, lại còn mang tiếng ganh tỵ đâm bị thóc chọc bị gạo.
- Bác biết tấm lòng của cháu, nhưng đúng là Băng Cơ không đồng ý chuyện này! Bác không thể làm khác được! Việc cháu cần làm là thuyết phục con bé, chứ không phải bác!
Đắn đo một hồi, mẹ Băng Cơ nhẹ nhàng đưa trả giỏ xách.
Nhận lại giỏ xách, thằng Minh vô cùng thất vọng, chua chát nói:
- Băng Cơ còn không thèm nghe điện thoại của cháu, thì làm sao thuyết phục được đây?
- Việc này thì bác không giúp được cháu rồi! Con bé cứng đầu lắm, chẳng ai ép được bất kỳ chuyện gì nếu nó không muốn! - Mẹ Băng Cơ lắc đầu.
Thằng Minh vẫn không bỏ cuộc, nài nỉ:
- Bác có thể vào trong nói Băng Cơ ra gặp cháu được không? Một lần nữa thôi, nếu nói chuyện xong rồi mà Băng Cơ vẫn từ chối thì cháu hứa sẽ không bao giờ làm phiền cô ấy nữa!
- Để bác thử xem, nhưng cháu đừng hy vọng quá!
Mẹ Băng Cơ đáp ứng, trước khi đi vào thì nhìn tôi thân thiện gật đầu một cái, thái độ cũng bình thường không đến nỗi xấu như tôi lo lắng.
Trong lúc chờ đợi, thằng Minh ngó tôi cười nhạt:
- Sướng lắm hả? Để rồi mày xem, đừng vội mừng!
- Thay vì cà khịa tao thì mày lo suy nghĩ xem đối đáp với Băng Cơ thế nào sẽ tốt hơn đấy! - Tôi nhếch mép phớt lờ.
Thái độ của tôi làm thằng Minh cụt hứng, chẳng nói gì thêm nữa, chỉ lặng lẽ nhìn ra cánh cổng chờ đợi.
Ding!
Lúc này, Băng Cơ nhắn tin cho tôi.
Băng Cơ: Bạn đến thật à?
Tôi: Đương nhiên phải đến chứ, sao tôi làm ngơ được!
Băng Cơ: Khuya rồi, còn làm phiền bạn, ngại quá! Lúc nãy, tôi hơi xúc động...
Tôi: Không sao mà! Tôi vui vì Băng Cơ đã gọi tôi đến, thật đấy!
Băng Cơ: Nếu thế, đã giúp thì bạn giúp tôi cho trót nhé!
Tôi: Giúp thế nào đây?
Băng Cơ: Bây giờ tôi ra, bạn cứ phối hợp làm theo tôi là được. Vậy nhé!
Tôi: Ok.
Lát sau, Băng Cơ đi ra thật. Cô nàng mặc chiếc váy hoa kín cổ, dài quá gối, mái tóc nhẹ bay theo từng bước chân, cứ như nàng công chúa bước ra từ khu vườn cổ tích.
Nhưng "nàng công chúa" không tươi tắn như trong truyện, mà lạnh nhạt nói:
- Tôi ra rồi đây. Muốn gì thì nói nhanh đi!
Thằng Minh lại giở bài cũ rích, chuyển giỏ xách qua cho Băng Cơ:
- Em nhận đi! Chuyện lúc sáng, anh xin lỗi vì nóng giận vô cớ, cũng tại anh yêu em quá thôi!
Băng Cơ không thèm chạm vào cái túi lấy một lần, chỉ thản nhiên hỏi:
- Xong chưa? Nếu xong rồi thì anh có thể đi về!
- Anh... Vừa nãy anh mới nói chuyện với mẹ. Mẹ muốn có tiền trả nợ lắm nhưng lại sợ em giận! Nếu em thương mẹ thì nhận đi, đừng vậy nữa!
Băng Cơ nhíu mày khó chịu:
- Mẹ? Ai cho phép anh gọi như vậy? Mẹ của tôi, không liên quan gì đến anh cả! Còn nữa, tôi nhắc lại lần nữa cho anh nhớ! TÔI KHÔNG CẦN TIỀN CỦA ANH, đừng làm chuyện vô ích nữa!
Thằng Minh nén giận nói:
- Nếu không cần thì sao hôm trước em lại đồng ý đi chơi với anh? Thật vô lý!
- Đi uống nước với anh một lần nghĩa là tôi phải tiếp nhận tình cảm của anh sao? - Băng Cơ thở dài.
- Ý anh không phải thế! Nhưng mà... Em cũng muốn nên mới làm vậy chứ!
- Tôi không muốn tranh cãi! Được rồi, coi như lúc đó tôi muốn đi cũng được, nhưng giờ tôi hết muốn rồi! Xong chưa?
Thằng Minh lắc lắc đầu:
- Lý do? Anh muốn biết tại sao?
Bị đeo bám dai dẳng, Băng Cơ như quá sức chịu đựng, nhàm chán nói:
- Không thích là không thích, cần phải có lý do nữa à?
- Đúng! Người hoàn hảo như anh, không thể nào em không thích được! - Đến nước này mà thằng Minh còn rất tự tin.
Băng Cơ cười nhẹ:
- Ừ, anh hoàn hảo quá nên tôi thấy mình không xứng đáng! Buông tha cho tôi được rồi chứ?
- Mặc kệ em nói gì! Anh sẽ tiếp tục, cho đến khi nào em nhận lời anh mới thôi! Em là của anh, nó đừng mong đụng đến!
Thằng Minh chợt chỉa mũi dùi qua tôi, thái độ tức tối không giấu diếm.
Như nhớ ra gì đó, Băng Cơ đi lại gần tôi, mùi hương thoang thoảng dễ chịu như hoa nở ban đêm bay đến.
Cô nàng bất thần nắm tay tôi, nhoẻn miệng cười tươi:
- Quên nói cho anh biết, tôi nhận lời làm bạn gái của Mạnh rồi! Từ này đừng làm phiền tôi nữa!
Hành động ngoài sức tưởng tượng của Băng Cơ khiến tôi ngẩn ngơ, đứng sững sờ. Từ bàn tay Băng Cơ như có một luồng điện cực mạnh chạy xuyên qua người tôi, đê mê, ngây ngất, chút nữa trợn tròng trắng ngất xỉu tại chỗ.
Tôi sững sờ một thì thằng Minh bàng hoàng gấp mười lần. Nó loạng choạng lùi lại, tay run run chỉ thẳng vào mặt tôi:
- Mày... Mày... Không thể nào! Em đang gạt anh đúng không? Thằng như nó không thể nào xứng với em được...
- Tôi thấy xứng là được! - Băng Cơ hơi nghênh mặt lên thách thức, nhìn đáng yêu kinh khủng.
- Không, anh không tin! Em đang lừa anh! Anh biết chắc như vậy... Đừng làm trò trẻ con đó..
Thằng Minh lắp bắp, vẻ mặt cực nhiều cảm xúc, nửa tin nửa ngờ, vừa tức giận vừa hờn ghen...
- Vậy thì tôi sẽ làm cho anh tin!
Băng Cơ hơi nhón chân, đôi môi đỏ thơm tho hôn nhẹ lên má tôi một cái. Một sự đụng chạm rõ ràng, không phải chỉ giả bộ phớt qua.
Băng Cơ muốn giết người không dao đây mà! Từ lúc cô nàng nắm tay thì tôi đã ngẩn ra như trời trồng rồi, bây giờ còn đột ngột tặng tôi một nụ hôn khiến tôi hệt như Từ Hải trong truyện Kiều, chết đứng luôn, tư thế hùng dũng hiên ngang nhưng hai chân thì run lẩy bẩy, lúc nào cũng muốn sụm xuống.
Đôi má cô nàng đỏ hây hây, ánh mắt đầy sự xấu hổ nhưng ráng kiềm lại, giọng oanh vàng cất cao:
- Tin chưa?
Không cần nói cũng biết được cảm giác của thằng Minh lúc này ra sao.
Nữ thần sắc đẹp trong lòng thằng Minh vừa hôn thân mật với tôi ngay trước mặt nó, thật chẳng khác gì sét đánh ngay tim. Thằng Minh nhìn tôi bằng đôi mắt hình viên đạn, như muốn ăn tươi nuốt sống:
- Hai người... Đang diễn trò chứ gì... ?? Tôi... Không tin...
Câu nói của nó làm tôi sướng rơn. Cầu mong cho thằng Minh không tin đến sáng luôn, có trời mới biết Băng Cơ sẽ làm ra những gì để khiến nó tin. Tôi là người hưởng lợi!
- Được, tôi sẽ khiến anh phải tin!
Vẻ mặt Băng Cơ tràn đầy quyết tâm, đôi mắt đẹp do dự nhìn tôi, ánh mắt dừng lại ở môi tôi. Lạy trời, đúng là chỗ đó đấy Băng Cơ ơi, khiến cho nó tin đi nào!
Băng Cơ tiếp tục nhón chân lên, đôi tay choàng nhẹ qua cổ tôi, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng như mặt trời. Cô nàng hơi bặm môi, run rẩy đưa chầm chậm về phía môi tôi...
Tôi nhắm mắt lại, hí hửng chờ đợi, tim đập một nghìn nhịp trên một phút. Tâm trí tôi vận động liên tục, thầm nghĩ xem nên đáp lại nụ hôn của Băng Cơ bằng kiểu gì đây.
- Anh tin, anh tin rồi! Dừng lại đi... Đừng làm thêm gì nữa... !
Thằng Minh hét lên, âm thanh đau khổ khó chịu như van xin.
Tôi mở mắt ra, thấy đôi môi quyến rũ của Băng Cơ chỉ còn cách tôi một đoạn ngắn, hơi thở thơm mát phả nhẹ tới. Cô nàng ngượng ngùng dừng lại, mặc cho tôi đang lưu luyến không rời. Bụng tôi chửi thằng Minh tơi bời, sao nó tin sớm thế chứ? Chờ thêm vài giây nữa thì chết à?
- Tin rồi thì về đi, để yên cho tôi ngủ! - Vẻ mặt Băng Cơ hơi mất tự nhiên.
Thằng Minh cầm giỏ xách đi ra xe, không cam tâm nói:
- Anh tin vì không muốn thằng đó hưởng phước, chứ em đừng nghĩ trò trẻ con này có thể qua mắt anh! Em đang hại chết nó đấy, không đùa đâu!
- Hại hay không thì tôi tự biết, anh về giùm cho!
Trước khi chạy xe đi, thằng Minh không quên hằn học nhìn tôi, đe dọa:
- Băng Cơ chỉ đem mày ra làm bình phong thôi, đừng tưởng bở! Ngữ như mày không xứng xách dép cho cô ấy đâu, chờ mà xem tao sẽ xử mày thế nào!
Tôi cười ruồi:
- Ừ, tao chống mắt chờ xem đây!
Khi tôi nói câu này thì nó đã nhấn ga chạy đi, chẳng biết có nghe được không, nhưng cũng không có gì quan trọng.
Thằng Minh đi rồi, trước cổng nhà Băng Cơ chỉ còn lại mình tôi và cô nàng. Không khí bỗng nhiên ngượng ngập vô cùng, sao sao đó.
- Khi nãy... Tôi có làm cho bạn khó chịu thì xin lỗi nhé! Tôi cũng không còn cách nào, tại anh ta bám mãi không chịu đi..!
Băng Cơ ngượng ngùng lên tiếng, mắt nhìn bâng quơ ra đường. Gương mặt cô nàng vẫn còn hơi ủng hồng, di chứng của "gameshow chứng minh niềm tin" mới rồi.
Tôi rất muốn hét lên rằng tôi thấy vô cùng sung sướng, không khó chịu gì hết. Nếu Băng Cơ thích thì cứ thoải mái tiếp tục, tôi sẽ "tình nguyện nhắm mắt ưng thuận".
Nhưng nghĩ là một chuyện, có dám nói ra hay không lại là chuyện khác. Đương nhiên tôi chả dám rồi, chỉ cố làm ra vẻ tự nhiên để cho Băng Cơ đỡ xấu hổ:
- Có gì đâu! Tôi hiểu chuyện mà, Băng Cơ không cần ngại!
Băng Cơ mỉm cười, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ vuốt vuốt mái tóc, im lặng hồi lâu không nói gì thêm.
- Nhà Băng Cơ trồng hoa gì mà thơm quá! - Tôi kiếm chuyện để nói.
Mà đúng là có mùi hương thơm thật. Lúc đầu, tôi cứ nghĩ là mùi hương của Băng Cơ, nhưng giờ ngửi kỹ lại mới thấy có những hai mùi khác nhau. Một của Băng Cơ, và một của loài hoa nào đó, khá nồng nàn.
- Hoa Dạ Lý Hương đó! Cứ khuya là nó lại nở, thơm lắm!
Băng Cơ chỉ tay vào hai chậu hoa lớn đặt hai bên cổng. Tôi tiến đến gần ngửi thử, đúng là mùi hương này rồi, thơm nức mũi.
Trời đêm yên tĩnh thanh vắng, không gian se lạnh, gió mát hiu hiu. Được đứng cùng cô gái trong lòng yêu thích, ngửi mùi hương hoa nở muộn, tôi cứ ngỡ mình đang chìm trong một giấc mộng đẹp, hít thở chút hương hoa mà như say như tỉnh, chếnh choáng linh hồn.
- Bạn có muốn vào nhà ngồi một chút không? - Băng Cơ bỗng hỏi.
- Sao? - Tôi giật mình.
Khuya rồi, cũng gần 12h đêm chứ ít gì, thế nên lời mời này khiến tôi phải suy nghĩ lung tung.
Băng Cơ cười thành tiếng:
- Hi hi, tôi đùa thôi! Giờ này mà cho bạn vào nhà, chắc mẹ cạo đầu tôi mất!
Cô nàng thè lưỡi, điệu bộ sợ hãi.
Không ngờ cô gái băng giá như Băng Cơ cũng có lúc lộ ra bộ mặt tinh nghịch đáng yêu thế này, tôi trố mắt nhìn thom lom, quên cả chớp.
Thấy tôi nhìn chằm chằm, Băng Cơ nghiêm mặt lại:
- Sao vậy?
Tôi cười đáp:
- Không. Tôi chỉ thấy Băng Cơ khác hẳn lúc thường, lần đầu tôi thấy như vậy!
Lẽ ra tôi không nên nói câu này, vì nó khiến cho Băng Cơ trở lại vẻ lạnh lùng, u sầu cố hữu. Cô nàng lặng lẽ đưa mắt nhìn xa xăm:
- Cũng lâu lắm rồi, tôi không cảm nhận được niềm vui...
- Tại sao phải như vậy? Băng Cơ lạc quan lên, cuộc sống còn nhiều thứ để tận hưởng mà!
- Mỗi người một hoàn cảnh. Gia cảnh của tôi không cho phép bản thân được nhẹ nhõm!
Băng Cơ nhìn tôi, hỏi:
- Có khi nào bạn tự hỏi mình sinh ra, sống trên cuộc đời này để làm gì không?
Tôi trầm ngâm:
- Có chứ. Tôi sống vì bản thân, vì gia đình, vì những người thương yêu...
- Nếu phải chọn giữa bản thân và gia đình, bạn sẽ chọn bên nào? - Băng Cơ phớt cười.
- Khó quá! Chưa khi nào tôi đặt mình vào tình huống này cả, nhưng tôi biết Băng Cơ đang nói về trường hợp của mình, phải không?
Băng Cơ không đáp, bàn tay sờ nhẹ lên những chùm hoa Dạ Lý Hương màu vàng trắng nhàn nhạt.
Tôi hít sâu một hơi thơm ngát đầy lồng ngực, lấy can đảm nói:
- Băng Cơ cần một lời khuyên không?
- Ừm. - Cô nàng gật nhẹ.
- Băng Cơ không phải chọn bên nào cả, mà có thể tìm được giải pháp ổn thỏa cho đôi bên!
- Có sao?
Tôi gật đầu:
- Có chứ. Băng Cơ có thể thuê một căn nhà khang trang một chút cho mình và mẹ sống tạm. Như vậy, Băng Cơ vừa không bị ràng buộc về tình cảm, vừa lo được cho bác gái, không phải trọn vẹn đôi đường sao? Tôi biết bác gái không muốn xa ngôi nhà này, và Băng Cơ cũng vậy. Nhưng mà cuộc sống có đôi lúc không cho ta lựa chọn, nếu vậy thì nên chọn một giải pháp tốt nhất trong những giải pháp tồi.
Băng Cơ vén váy ngồi xuống, đưa mặt sát vào một khóm hoa, đôi mắt nhắm hờ như đang ngửi mùi hương, khẽ thốt:
- Làm vậy là tôi chọn bản thân rồi, đâu phải cho cả hai phía như bạn nói.
Cờ đã đến tay rồi, ăn hay thua đều trông vào giây phút này. Tôi cố gắng thuyết phục:
- Tôi lại thấy đây là giải pháp tốt nhất dành cho Băng Cơ và mẹ! Chúng ta sẽ tìm một ngôi nhà rộng rãi, đâu phải bắt mẹ Băng Cơ ở một nơi dột nát, ọp ẹp mà lo bất hiếu? Hơn nữa, tôi thấy bác gái rất yêu thương Băng Cơ, nên chắc sẽ không trách đâu!
Băng Cơ tròn xoe mắt:
- Chúng ta??!
- Ừm. Tôi sẽ đi tìm nhà cho Băng Cơ, cứ giao cho tôi! - Tôi vỗ ngực.
- Thôi. Tôi không muốn phiền ai hết, với lại nếu thuê nhà tốt quá thì tôi sợ không đủ khả năng chi trả đâu!
Băng Cơ cắn nhẹ vành môi, tay cứ mân mê chùm hoa Dạ Lý Hương đã nở rộ, vẻ lưu luyến không rời.
Hết cách, tôi đành nói:
- Băng Cơ đã làm phiền tôi rồi, còn gì nữa mà ngại! Đêm khuya lạnh muốn chết mà tôi trốn nhà chạy ra đây, Băng Cơ nói xem có phiền không?
- Xin lỗi..! - Cô nàng áy náy.
Tôi khoát tay:
- Vậy hén! Tôi sẽ tìm nhà, khi nào có sẽ báo cho Băng Cơ đến xem! Còn về tiền thuê và đặt cọc thì tôi sẽ lo trước cho vài tháng, khi nào Băng Cơ có gửi lại cho tôi sau.
- Không được. Tôi...
- Quyết định vậy đi! Tôi cho Băng Cơ mượn thôi, không cho luôn đâu mà ngại! Bất quá cùng lắm thì mỗi ngày Băng Cơ vẽ cho tôi một bức tranh, vẽ một năm sẽ trừ hết nợ, lo gì!
Tôi nháy nháy mắt.
Băng Cơ nhìn tôi thật lâu, đôi mắt long lanh, không rõ ánh mắt này có ý nghĩa gì, chỉ thấy trong đó thật nhiều cảm xúc phức tạp.
Giọng cô nàng chùng xuống thật khẽ khàng:
- Bạn đừng tốt với tôi quá, sẽ không hay đâu!
- Không hay cho tôi, hay Băng Cơ? - Tôi khó hiểu.
- Cho cả hai. - Giọng nói cô nàng nhẹ nhàng như gió thoảng.
Đến lượt tôi nhìn lại Băng Cơ. Tôi ngắm nhìn thật sâu trong đôi mắt cô nàng, muốn biết nơi ấy chất chứa những suy tư gì...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN