Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Chap 71
Bỏ lại Linh một mình đứng đó, tui vội vã đạp xe về nhà. Về đến nhà, bỏ luôn cả cơm tối, má kêu cũng mặc, tui nằm vật ra giường. Nhắm mắt lại rồi cố gắng vỗ giấc ngủ của mình.Lát sau, giật mình tỉnh dậy, một giờ đêm rồi. Nằm xuống cố gắng ngủ nhưng không tài nào ngủ được, lại ngó đồng hồ, một giờ năm. Cái bụng nó réo sùng sục, lọ mọ xuống bếp nấu mì ăn. Mắt nhắm, mắt mở canh cái ấm nước sôi, đổ nước sôi vô tô mì rồi ngồi đó đợi. Lục túi quần, lấy điện thoại ra coi, có hơn chục cuộc gọi nhỡ. Bấm ra, toàn là số của Linh. Hộp thư thì cũng mười mấy tin nhắn chưa đọc, cũng toàn là của Linh.
- Anh bị làm sao vậy? Không được khỏe à?
- Sao anh không trả lời em? Em gọi sao anh không bắt máy?
Nói chung chỉ là mấy tin nhắn đại loại như vậy. Thôi đi cô ngốc, nhắn tin mà vẫn còn cố tránh né không nói về việc em chuẩn bị đi nước ngoài à? Nhưng... tin nhắn cuối cùng vào lúc một giờ...
"Em xin lỗi, em biết là anh giận em. Em không muốn đi đâu, nhưng mà vì ba mẹ nên em đành vậy. Em xin lỗi vì không biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này, em xin lỗi vì đã yêu anh. Anh là người con trai tốt nhất mà em từng gặp... em xin lỗi... em chúc anh hạnh phúc. Cảm ơn anh vì đã ở bên em, chăm sóc cho em suốt thời gian qua... cảm ơn vì đã chấp nhận làm bạn trai em, cảm ơn anh vì tất cả... Em yêu anh. "
Sững sờ... cầm cái điện thoại, nhìn từng dòng tin nhắn của Linh. Hai tay tui run run bấm số của Linh. Rụp...
- Alô.
- Anh đây...
- Ừm...
- Anh...
- Anh đừng nói nữa, em hiểu mà... - Linh cười, nhưng tui biết em mới vừa khóc xong, mỗi lần khóc là giọng Linh lại khản đặc như vậy.
- Không, anh chỉ muốn em dẹp điện thoại rồi đi ngủ đi
- Anh...
- Ngày mai em đi học sớm đi rồi mình nói chuyện. Còn bây giờ thì ngủ đi - tui nói
- Ừm, em biết rồi... - giọng Linh ngoan ngoãn như chú mèo con.
Tắt điện thoại, nhìn tô mì mà không muốn động vào, nhưng lỡ nấu thì phải ăn cho hết.
Xong, lên lầu đánh răng. Vô phòng nằm ngủ, cứ trằn trọc không ngủ được. Trong lòng vẫn có cái gì nặng nề khiến tui bức rức, khó chịu. Nghe nói khóc là sẽ vơi bớt nỗi buồn, nhưng cố gắng mãi mà không nặn ra được giọt nào. Chỉ thấy buồn, thấy chán... Không có Linh thì cuộc đời tui có lẽ sẽ đi sang một ngã rẽ khác, không còn màu hồng...
Sáng, thức dậy. Lật đật thay đồ rồi đạp xe tới trường. Sáu giờ năm. Trường vắng tanh, nhưng cổng đã mở, sương vẫn còn dày. Đẩy xe vào bên trong, bắt gặp hình bóng quen thuộc. Linh đã ngồi trên băng đá tự khi nào, cái băng đá hôm Linh ngồi nhìn tui ăn bánh mì, chợt thấy lòng nào nao.
Gửi xe, rồi đi thẳng tới chỗ Linh.
- Em chờ anh lâu chưa?
- Em mới tới... - Linh nhìn tui, vẻ khép nép chứ không tự nhiên như mọi khi
- Ừ - tui ngồi xuống băng đá
- Anh muốn nói gì với em?
- Ba mẹ em còn ở nhà chứ?
- Không, ba mẹ đi từ khuya rồi.
- Ừm, tháng sau là em đi rồi phải không? - Dạ... - Linh nhẹ nhàng
- Anh, em sẽ cố xin ba mẹ cho em ở lại mà - bỗng dưng Linh quay qua nhìn tui, em nói rất nhanh nhưng tui cố nghe rõ từng từ, hai mắt Linh long lanh có vẻ như chực khóc.
- Anh không cần - tui đáp một cách lạnh nhạt
- Nhưng mà... - Linh ghì lấy bâu áo của tui
- Không nhưng nhị gì hết, em phải nghe lời ba mẹ.
- Anh...
- Khi qua Mỹ, anh chỉ cần em hứa với anh một điều... - tui ngập ngừng
- Làm gì thì làm nhưng em... vẫn phải là vợ Kem của anh - tui nhìn Linh, cố gắng cười một cách tự nhiên nhất.
- Anh... - Linh rưng rưng, em nắm chặt tay tui.
- Nhớ đó.
- Cảm ơn anh! - Linh nói như hét rồi ôm chầm lấy tui.
- Cảm ơn gì?
- Không có gì - Linh vẫn ghì chặt lấy tui
- Em lạ thật - tui phì cười
Mấy ngày nay sao mà lạnh quá không biết. Thở muốn ra khói luôn.
- Ê! Hai đứa bây làm cái trò gì đó?!!! - ông bảo vệ đứng đằng xa chỉ tay về phía tui và Linh.
- Lại đây biểu coi!!! - Ổng đứng đó ra lệnh.
Không có thằng nào đủ "trí thông minh" để nghe lời ông đâu ông già.
- Anh đếm tới ba thì chạy nha - tui kéo tay Linh.
- Ừ - Linh nhìn tui lo lắng
- Ba!
Cả hai đứa chạy như bay lên lớp, hai bàn tay đan chặt vào nhau, ấm áp. Lên tới lớp, tui vừa thở vừa cười.
- Một với hai... của anh đâu? - Linh nhăn mặt, thở hổn hển
- He... he- tui gãi đầu cười xí xóa.
- Đi Vũng Tàu không? - tui hỏi Linh
- Ai cho mà đi?
- Đi với nhà thằng Bóng biển.
- Chừng nào vậy?
- Khuya nay.
- Anh đi được không mà đòi đi?
- Được, cái đó khỏi lo.
- Vậy thì đi - Linh tủm tỉm cười
- Ừ, khuya anh qua rước em, rồi mình qua nhà nó luôn - tui nói
- Ừ, hì.
Vậy đó, sau tiết học, hỏi thăm giờ giấc với Bóng biển, cuối cùng tập hợp ra được gần mười nhân trong lớp đi Vũng Tàu. Thằng Nổ với thằng Tín là chắc chắn đi, thằng Qúi thì còn lưỡng lự, nhưng mà không sao, Vi đã đồng ý đi rồi nó không dám không đi. Chắc tại vụ lần trước nên nó cứ lăm le đề phòng không cho thằng nào đụng tới gấu của nó. Cũng tốt, nhờ vậy mà nó mới chịu đi. Bóng biển đang canh me nhỏ Châu, mấy ngày gần đây nó cứ sáp nhỏ Châu miết và đương nhiên nó đã mời nhỏ Châu. Tui nghĩ chuyến đi này sẽ có màn tỉnh tò của Bóng biển. Là chiến hữu của nhau mà, phải giúp đỡ nhau thật nhiệt tình, tụi tui đã bàn tính kỹ để phá đám nó. Lần này sẽ có nhiều trò vui đây... và cũng có lẽ là lần cuối cùng T này đi chời xa với Linh... cố gắng làm thật nhiều thứ bất ngờ cho em, tui sẽ cố gắng níu giữ lại những kỷ niệm của mình và Linh...
[next]
Chap 72
"Beep beep! Beep beep! Beep beep!". Lật đật bò dậy, ba giờ sáng. Lết vô nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, chải chuốt, tắm rửa. Mười lăm phút sau, đi ra, xỏ cái jean đen với cái áo Polo trắng vô. Thêm cái áo khoác Devil với cái vòng mà Linh tặng, cũng bảnh trai.Lôi balô ra nhét đống quần áo với con lap nặng như cục sắt vào. Đếm lại tiền, còn được mấy trăm, mò hộc tủ lấy đống tiền tiết kiệm bỏ theo cho chắc ăn. Khoác balô lên vai, cầm chai X- men xịt vội rồi chạy ra cổng. Dắt xe ra ngoài, khóa cổng cẩn thận rồi đạp xe qua nhà Linh.
"Hắt xì!!!"- Trời lạnh, sương còn dày quá. Nhấn mạnh bàn đạp cho xe chạy về phía trước.
"Kéttttt!!!"- Dừng xe trước cửa nhà Linh. Em đã chờ tui ở đó tự lúc nào.
- Trời lạnh vậy sao không ở trong nhà, em ra đây đứng làm gì?
- Em sợ anh chờ, với lại em muốn sớm gặp anh - Linh nhìn tui, nhoẻn miệng cười, dường như nụ cười đí của em đã xua tan đi cái lạnh sớm mai.
- Lên xe đi cô ngốc, đứng đó làm gì? - tui lắc đầu cười
- Lên liền nè - Linh phụng phịu xách balô rồi lên xe.
Đạp xe tới nhà Bóng biển, nhà thằng đó cách nhà Linh khá xa, đạp xe bở hơi tai.
- Đầu to, mệt không?
- Mệt sao không, mà dạo này em tăng ký à? - tui nói
- Tăng cái đầu anh á... - Linh ký đầu tui một cái rõ đau
- Ui da... đau, đau - tui xuýt xoa.
- Mà anh thấy em mập ra à? - giọng Linh bỗng chùn xuống
Thiệt là... nói vậy mà cũng tin, đúng con gái, ai cũng sợ mập.
- Ừ, mập thấy sợ luôn - tui cười khì khì
- Hứ, hông thèm chơi với anh nữa - Linh dỗi
- Hè hè, giỡn thôi mà, em đó giờ vẫn vậy, có mập đâu - tui cười
- Hông tin!
- Vậy em bao nhiêu ký?
- Hông nói!
- Anh nói là em không có mập mà.
- Hông nghe - Vẫn cái giọng giận dỗi.
- Không tin phải không?
- Hông!
- Vịn chặt nha!
Lấy hết sức mình, tui đạp xe đi thật nhanh. Chiếc xe lao đi vùn vụt trong đêm, xé tan màn sương mờ ảo.
- Thấy ghê quá à! Chạy chậm thôi! - Linh hét lên, hai tay bấu chặt lấy tui.
- Em thấy em em nhẹ cỡ nào rồi đó!!!! Giờ em tin anh chưa? – tui nói như hét
- Tin rồi mà!!! Anh chạy chậm thôi!!! Ghê quá!!!
"Kétttttt... kétttttt... !!!"- tui bóp thắng, chiếc xe từ từ chậm lại.
- Anh làm gì mà chạy nhanh quá vậy?!!! - Linh đánh thùm thụp vào lưng tui
- Tại em không tin anh mà.
- Anh là đồ ngốc.
- Sao nói anh ngốc?
- Em lúc nào cũng tin anh mà, cần gì chứng minh kiểu đó - Linh phụng phịu
- Ừ, anh biết mà - tui cười, nụ cười mãn nguyện.
- Anh à...
- Gì?
- Tháng sau là em đi rồi...
Lòng tui chợt se lại, có gì đó làm cho lòng ngực mình nhói lên.
- Ừm...
- Em buồn lắm...
- Anh cũng vậy, nhưng có sao đâu, đi vài ba năm rồi lại về mà - hít một hơi dài, cố gắng ra vẻ như chẳng có gì to tát.
- Anh...
- Thôi, đừng có nói chuyện đó nữa. Bây giờ anh không muốn phí phạm giây phút nào khi còn ở bên em. Cho nên... đừng buồn, mọi chuyện gác qua một bên đi.
- Dạ... - Linh nói khe khẽ
- Hè, cái này giống đi tuần trăng mật ha - tui cố gắng phá tan bầu không khí nặng nề
- Tuần trăng mặt gì chứ, ai thèm lấy anh đâu - Linh bĩu môi
- Anh cưới người khác vậy.
- Anh dám?! - Linh véo hông tui
Vậy đó, hai đứa chọc ghẹo nhau đủ trò.
Cuối cùng cũng tới nhà Bóng biển, thấy tướng đứng thì biết ngay là nó.
- Hế lô, Ajinomoto! - thấy tui tới, nó nhào ra tay bắt mặt mừng.
- Tụi nó tới hết chưa? - tui dừng xe lại
- Gần hết rồi, còn vài đứa nữa. Vô nhà đi - nó hất hàm
Trong nhà nó được bốn năm nhân, thằng Lân, Năm nổ với thằng Tín thì lại ngủ ở nhà nó từ hôm qua. Gọi điện cho thằng Qúi thì nó nói đang đợi Vi sửa soạn. Nhỏ Châu thì đang trên đường tới.
- Mấy giờ đi vậy mày? - tui hỏi
- Bốn giờ rưỡi xe tới - Bóng biển nói
- Oánh bài đê! Oánh bài đê lão đại! - Thằng Tín lôi trong balô ra bộ bài rồi chào mời tui.
Ngó đồng hồ, vẫn còn sớm, tui bay vào sòng luôn.
- Chơi gì đây? Chơi nhiêu đây? - Năm nổ vồn vã
- Tiến lên đi - thằng Tín nói
- Tao không biết chơi - Bóng biển nhăn nhó
- Lớn già đầu mà không biết, đi chết đi mày - Năm nổ sút Bóng biển cái "Bép!"
- Xì dách đi - tui nói
- Lão đại chí phải! - Bóng biển hớn hở ôm bàn tọa lăn lông lốc lại chỗ tui
- Linh biết chơi không? - thằng Tín hỏi
- Cũng chút chút - Linh nói
- Ôkê, bàn năm ngàn nha - thằng Tín bắt đầu chia bài.
Kết quả sau năm bàn là... Linh thằng hết, xì dách tuyệt đối năm bàn. Thằng Tín làm cái, hai mắt nó trợn trắng.
"Tin! Tin!", tiếng còi xe, thằng Qúi với Vi tới. Đúng lúc này nhỏ Châu tới, ấy da, có thêm bà Đào nữa. Sở dĩ tui gọi nó là "bà" vì cái gì nó cũng trên cơ tui, cãi lộn cũng hơn, đánh lộn cũng hơn, bằng chứng là hễ mở miệng ra cãi nó thì sớm muộn gì cũng bị tát nổ đom đóm mắt. Bốn giờ, chiếc xe khách từ từ trờ tới trước cổng nhà Bóng biển. Tui với mấy thằng con trai phụ Bóng biển với mấy ông anh của nó khiêng thùng đựng đá lên xe. Xong xuôi, mọi người lên xe, ổn định chỗ ngồi. Đương nhiên là tui ngồi kế Linh. Bóng biển thì xề xòa tìm cách ngồi gần nhỏ Châu, thằng Qúi ngồi kế Vi, nó nhìn mấy thằng tụi tui bằng cặp mắt "Thằng nào đụng gấu ông, ông thiến!". Năm nổ với thằng Tín thì nói cười luyên thuyên. Rồi xe từ từ lăn bánh, chuyến đi bắt đầu.
[next]
Chap 73
Nói là đi với gia đình nhưng mà chỉ có hai ông anh với mấy bà chị họ của Bóng biển thôi. Mới ở Sài Gòn về."Năm anh em trên một chiếc xe tăng!!! Ẳng ẳng... !!!" – Giọng của Năm nổ rống trong đêm.
Thằng Qúi với Vi thì thầm nhỏ to cái gì đấy, có vẻ bí mật. Bóng biển cứ đưa mắt qua nhìn nhỏ Châu, nhìn cái bản mặt của nó là tui biết nó muốn làm bạn trai nhỏ Châu lắm rồi. Thằng Lân ngồi với bà Đào, bị văn vẹo suốt, nào là chuyện cây viết, cục tẩy rồi tới việc bả cứu nó hôm Tết, thím này kiệt xỉ dữ. Nhốn nháo như cái chợ nhưng mà vui. Nhìn qua Linh, hai mắt em hướng ra cửa sổ, đăm chiêu.
- Nè cô ngốc, nghĩ cái gì trong đầu đó? - tui hỏi
- Nghĩ gì đâu - Linh nhìn tui cười
- Nghe nhạc không? - tui cười, đưa cái mp3 lên trước mặt Linh
- Ừ - Linh đeo tai nghe vào.
"How did I fall in love with you?
What can I do to make you smile?"
... Chiếc xe vẫn lăn bánh, bài hát vẫn tiếp tục vang lên. Trời bắt đầu sáng. Tui nhìn qua một lượt đám bạn, ai cũng ngủ hết, thằng Nổ với thằng Tín ôm nhau rất tình tứ. Linh cũng dựa vào vai tui ngủ tự khi nào. Chờ đợi gì nữa? Tui cũng nhắm mắt lại, đánh một giấc.
Đang ngủ thì xe dừng xịch lại, tiếng người nói oang oang như trong chợ, mở một con mắt ngó ra ngoài, mấy người anh của Bóng biển với bác tài đang mua đồ biển. Hai tiệm Năm Cua với Chín Ghẹ kế bên nhau luôn, bó tay. Cũng gần trưa rồi, "Oáp!" tui ngáp một cái thật lớn, sảng khoái quá đi! Mấy đứa kia vẫn ngủ say như chết. Năm nổ với thằng Tín ngồi đằng trước tui với Linh. He he, có trò chơi rồi. Để Linh nằm qua một bên, tui chui xuống pía dưới ghế của Năm nổ, thò tay lấy mấy cọng dây balô của nó cột vô đằng sau ghế, nó đang đeo balô ngược.
- Rồi mấy đứa! Dậy đi! Sáng rồi! Ra ngoài cho tỉnh đi! - Bác tài nói như hét vào trong xe làm tui giật mình, mấy đứa kia cũng mở mắt ra, mặt nhăn nhó như khỉ.
- Cho ngủ xíu nữa bác tài ơi! - Năm nổ càu nhàu
Mọi người ra ngoài hết rồi, nó vẫn nằm đó.
- Ế Nổ ơi, ra đây coi biển mày ơi! - Bóng biển đột nhiên la lớn
- Đâu?! Đâu?! - Năm nổ bật dậy, nó phóng vèo ra ngoài cùng với... cái balô đứt một quai.
- Đâu?! Biển đâu?! - nó sấn sổ
- Biển gì?Chưa tới, mà balô mày đứt hết một quai rồi kìa - tui chỉ nó
- Thằng nào?! Balô mới của tao? Thằng nào?! - nó thất thần nhìn cái balô.
- Thôi mấy đứa, lên xe đi, sắp tới rồi! - anh của Bóng biển nói
Lại lục đục lên xe, ai về chỗ nấy và... ngủ tiếp. Lần này tui dựa vào vai Linh ngủ ngon lành.
- T, dậy anh, tới rồi kìa - Linh đẩy đẩy đầu tui
- Hở? - tui mở một con mắt nhìn em
Tui nghe tiếng mấy ông anh của Bóng biển bàn việc mướn khách sạn, kệ, cái nào ở không được.
Cuối cùng chiếc xe dừng lại trước cửa một khách sạn. Lại xuống xe, ngáp lên ngáp xuống. Không nhớ cái tên cái gì nữa. Xách balô với đồ đạc theo vô bên trong, đợi anh của Bóng biển lấy chìa khóa phòng rồi tui với thằng Tín khiêng cái thùng nước lên, tuy không có đá nhưng mà nó bự kinh khủng, phải hai người vác mới được. Lấy hai phòng, mỗi phòng ba giường, nam nữ ở riêng nhau. Hai phòng đối diện. Sắp xếp đồ đạc xong, cả đám dắt nhau đi ăn, ăn xong rồi trở về khách sạn nghỉ.
- Anh hai, sao không đi tắm giờ luôn? Đợi gì nữa? - Bóng biển hỏi anh nó
- Tao mệt, mày muốn thì đi đi.
- Mày đi không T? - nó quay qua tui
- Để chiều đi, giờ tao buồn ngủ.
- Còn tụi mày? - nó hỏi thằng Tín với thằng Lân
- Tụi tao cũng muốn ngủ - hia thằng nó cười đểu Bóng biển
- Hay mày rủ Châu đi với đi - tui đưa ra cao kiến.
- Thôi mày... ngại chết... - Bóng biển rụt rè
- Hế hế, bị lão đại bắt trúng mạch rồi nhá con trai - thằng Tín cười lớn
- Im mày.
Nói đoạn nó đi thẳng về khách sạn. Tui với mấy người khác cũng về. Cố tình chậm lại phía sau để đi với Linh.
- Hết mệt chưa? - tui hỏi
- Hết rồi.
- Em biết chừng nào mình thi không? - tui hỏi
- Thì gì?
- Anh văn chứ gì.
- Ai nhớ đâu, em chưa có hỏi thầy.
- Ờ. Em thích hoa gì nhất vậy? - tui hỏi tiếp
- Ơ, sao nay anh hỏi em lạ vậy? - Linh bất ngờ - Thì em trả lời đi.
- Hoa hả? Ừm... hoa hồng, hì hì.
- Ừ - tui trả lời rồi chạy vọt về phía khách sạn để Linh đi với mấy đứa con gái. Em nhìn tui ra vẻ khó hiểu. Ha ha, tui nghĩ gì thì chưa chắc ba má tui đã biết.
Bay lên phòng, lôi laptop ra. Bật wifi lên. Lướt web, google mấy cái shop hoa ship tận nhà ở Vũng Tàu. Kiếm được một trang web, may quá, bay vào ngó coi cái list hoa hồng. Cuối cùng cũng tia được một giỏ hồng, khoảng sáu trăm. Không ngoài dự tính của tui. Đặt hàng, hỏi ông anh địa chỉ khách sạn, rồi ghi vào. Nhờ người ta viết giùm tấm thiệp nữa, hè hè.
Chắc ngày mai có, tại gần mà. Xong, quăng con lap lăn quay ra đó, tui nằm xuống ngủ. Đang ngủ thì nghe tiếng cười dâm đãng của mấy thằng chiến hữu. Mở mắt ra thì thấy tụi nó đang phá lap của tui. Bà mẹ nó, ra tới đây vẫn cái tánh dâm không bỏ, thằng Lân với Bóng biển đang coi phim con hợi khí thế.
"Cha tụi bây, thèm đòn à?!", tui nghĩ trong đầu, máy tao mà dính virus là chết bà hai thằng bây với tao. Thiếp đi một lúc, mở mắt ra, nó vần còn coi. Hai thằng khốn nạn. Tui nhè nhẹ lăn qua chỗ ông anh của Bóng biển, khều khều thằng chả.
- Gì?
- Suỵt, coi kìa anh Quang - tui chỉ tay về phía cái lap
Bỗng dưng hai mắt ổng sáng như đèn pha, ổng bật dậy.
- Hai thằng mất dạy này! Dám coi phim heo à?!
- Hề hề, có gì đâu đại ca, chuyện thường ngày ở huyện mà - Bóng biển cười đê tiện
- Thằng mất dạy... mà con nhỏ này Nhật à? Sao thấy nó la thấy ghê vậy?
F***k!!! Thằng anh cũng mất dạy y như thằng em, nói cái khỉ gì giờ. Bó tay, tui lấy cái gối úp lên mặt ngủ, lòng rủa thầm ba thằng mất dạy. Khò khò... ngủ tới chiều.
- Ê, dậy, đi tắm biển mày.
- Đi rồi à? - tui lồm cồm bò dậy.
- Thay đồ đi, rồi đi.
- Ờ.
Vô nhà tắm, thay đồ, mặc cái quần soóc với cái áo phông. Biển chiều đẹp thật.
[next]
Chap 74
Bơi ra biển... nhầm, đi bộ ra bãi biển, gió thổi mát rượi. Sóng biển đánh ào ào lên bờ cát trắng. Vỏ ốc lát đầy cả một khoảng, ánh nắng rọi xuống, những cái vỏ dường như đã trở thành những viên ngọc... Ôi, lan man quá, chắc về học lại văn tả cảnh...Sóng biển đánh vào bờ cát, sủi bọt trắng xóa. Đám con trai xuống phía dưới mướn chỗ ngồi, đợi đám con gái nữa, sao lâu quá. Kìa kìa, mấy em ấy cũng xuống tới. Hic... mấy bà chị của Bóng biển sao mà trắng quá... mấy nàng lớp tui cũng không kém.
- Sao tủi thân quá... - giọng của thằng nào đó vang lên
- Mắc gì mà tủi thân? - tui nói, mắt vẫn nhìn chăm chăm hội con gái... để tìm kiếm Linh của tui.
- Tại tụi nó ba vòng đầy đặn còn tao thì... - thằng mới nói trả lời
- Mày làm sao?
- Vòng hai quá cỡ... ứ... hứ... hứ...
Giật mình quay qua, thằng ôn dịch Tín ôm cái bụng bầu của nó thút thít.
- Ai kêu mày ăn nhiều - Năm nổ nói
- Ăn gì nhiều... ngày ba bữa, bữa ba tô... không đủ nhét kẽ răng nữa là...
- Thôi, im đi. Mày cóc phải người - Bóng biển chửi
- Ý mày là sao?
- Ý nó chửi mày là con cóc đó - tui chêm vô
- Á à, thằng ếch kia, dám chửi ông à?!!!
Vậy là Bóng biển mềm xương với thằng Tín... khà khà...
- Đợi lâu chưa? - Linh hỏi tui
- Chưa mới ra à... hè... hè...
Lỗ mũi lại nồng nồng, có cảm tưởng như máu mũi sẽ phọt ra
Ngó qua Bóng biển, nó đang nói chuyện với nhỏ Châu, "kim đồng hồ" của nó đã điểm "mười hai giờ". Kì Lờ lại bị bà Đào nắm đầu vì tội nhìn trộm. Thằng Qúi thì lại tình tứ với Vi em. Không ghen tị đâu, T này đã có Linh, chết cũng cam lòng hị... hị...
- Tắm biển đê!!!! Không lát nữa lạnh lắm!!!! - Ông Quang la làng lên rồi ù té chạy ra biển, sóng tạt vào, bể mặt.
Ngu bá cháy con bọ chét, sóng lớn vậy mà chạy băng băng, đưa cái mặt nhăn nhở của ổng ra, không biết còn được bao nhiêu cái răng.
- Tắm thôi!!! Wú húúúúúú!!!!! - lần này tới lượt tui.
Nắm tay Linh chạy ra, tiếng cười rộn rã, đám chiến hữu cũng chạy theo tui. Cảm đám nghịch nước, í ới gọi tên nhau. Năm nổ chạy lên bờ, lấy mấy cái phao xuống, vậy là có trò để chơi nữa rồi. Năm nổ nằm trên phao, phơi cái thân nó ra, tui với thằng Qúi đứng đằng sau, thằng Qúi nhìn tui cười cười, đã hiểu.
- SONG "KICK" HỢP BÍCH!!!! - tui với thằng Qúi co cẳng đạp cho Năm nổ một phát, cái phao lật gọng.
- Con chị nó!!! Thằng nào?!!! Thằng nào?!!! - Năm nổ nháo nhào đứng dậy, lấy tay vuốt mặt lia lịa.
- Á há há há... há há há há há!!! - hai thằng cười điên dại.
Giằng được cái phao, thằng Qúi định lôi đi đưa cho Vi em. Dễ vậy sao? Chơi trò "đâm sau lưng chiến sĩ", vậy là nó úp mặt xuống nước, và tui trở thành chủ sở hữu của cái phao Pepsi xịt hơi. Nhảy lên nằm, cái phao lềnh bền trôi, nằm đó nhìn ngắm "tiên nữ" nghịch nước, phê phê... "chào cờ" cmnr Sao mà Linh của tui đẹp vậy không biết, tự cho mình là thằng sướng nhất Quả Đất, tui sung sướng nằm vắt vẻo trên cái phao cười một mình như tự kỉ. Vươn vai, hít một hơi gió biển thật sâu... ôi sao mà sướng quá. Lại nghĩ ra trò mới, bì bõm lại chỗ mấy thằng chiến hữu.
- Ê bây, thấy tượng chúa không? - tui nói
- Thấy, rồi sao?
- Tao nghe nói ai bước đi được trên nước thì sẽ trở thành chúa, không thì chí ít cũng thành thánh - thằng Nổ chêm vô.
- Ôkê, bây giờ tao để cái phao ra đó, thằng nào đứng được trên đó lâu nhất thì cả đám sẽ kêu thằng đó là thánh cộng thêm phục dịch một tuần, vô điều kiện. Chơi không? - tui nói
- Sợ mày à? Chơi luôn! - cả đám nhao nhao
Tụi nó bơi ra đằng cái phao. Còn mình thằng Tín ngồi lại đó.
- Mày sao vậy Tín? - tui hỏi
- Tao ghét thằng làm ra cái hai mảnh.
- Gì chứ?
- Tụi con gái mặc hai mảnh để khoe thân, tao thì chỉ muốn nhìn hai phần còn lại - thằng đăm chiêu.
Đứng hình năm giây, tui đã hiểu cái sự thâm sâu của nó.
- Con chó dâm! - tui quát
- Hế hế, nhu cầu sinh lý tất yếu... hé hé... - nó lại cười đê tiện
Con lợn này, bệnh hết chỗ nói. Nhìn nó, bỗng tui nghĩ ra một ý.
- Ê, mày muốn được phục vụ miễn phí không? - tui vỗ vai nó
- Là sao?
- Giúp tao thắng trò đó là ngon... he... he.
- À... lão đại có khác, bái phục, bái phục...
- Ôkê, lát nữa tới lượt tao, mày lặn xuống dưới nước vịn chặt cái phao cho tao.
- Ôkê... mà...
- Sao?
- Tao đau bụng quá, đi toilet cái - thằng Tín nhăn nhó.
- Chừng mấy phút thôi, nhanh lắm.
Nói rồi tui kéo nó đi.
- Bắt đầu nha! - tui lớn tiếng.
- Dô mày, tao trước - thằng Nổ nói
Lấy cái đồng hồ Casio của Bóng biển ra, "Bắt đầu!", tui bấm bút. Thằng Nổ từ từ đứng thằng lên và "Bẹp!", chưa đầy một giây, nó rớt xuống cái bộp.
- Óó... ! - tiếng của Năm nổ thống thiết, nó té rồi đập tờ rym vô cái phao.
Sóng biển đánh dạt xác nó vào bờ, tay vẫn còn ôm "hàng" ra vẻ đau đớn lắm.
Tới lượt mấy thằng khác cũng chỉ được cao lắm hai giây. Tới phiên tui, khà khà, ra hiệu cho thằng Tín, tui tự tin trèo lên cái phao Pesi xịt hơi. Có thằng Tín ở dưới, trụ được một lúc thì Bóng biển la lên "Ba giây rồi!!!", đúng lúc đó sóng đánh cái ào, tui úp đầu xuống nước. Ngoi lên, mừng húm, kiếm thằng Tín ăn mừng.
- Á há há, thắng rồi mập địt ới!!!! - tui tìm thấy thằngg Tín, giơ tay lên định ăn mừng.
Bỗng dưng thấy cái mặt nó xanh lét, biết chuyện không lành, tui hỏi nhỏ:
- Gì vậy?
- Tao... tao... nhịn éo được, bĩnh ra quần rồi...
Đứng hình...
- Mày thấy nó trôi đi đâu không? - tui run run
- Không... - mặt nó vẫn xanh lét
- Ê tụi bây có con cá gì ngộ lắm nè! - giọng của thằng Năm nổ
- Sao?! - tui bơi lại
- Nó nhìn y như cục đất sét, dài dài, nâu nâu. Đù, nó éo sợ người bây ơi! - vừa nói Năm nổ vừa lấy tay khều khều.
Nhìn thấy, tui hoảng hồn, đích thị là "sản phẩm không mong muốn" của thằng Tín rồi... Lượn trước thì hơn.
Đúng lúc này, Bóng biển phang thẳng nắm cát vô mặt Năm nổ rồi cưới ha hả.
Năm nổ nóng máy, bắt luôn "con cá" màu nâu, dộng thẳng vô mặt vô mặt Bóng biển.
- Ui da! Éo đau, há há. Cát gì nhão nhoẹt vậy? - Bóng biển chùi mặt, hai tay dính đầy "cát", nó đưa lên mũi ngửi.
- Mùi kì kì mày ơi! - Sau khi ngửi xong, Bóng biển nhăn mặt nói
- Cục c... ứt đó!!! Cục c... ứt đó, há há há!!!! - tui ôm bụng cười ngặt nghẽo
Thằng Tín mặt xanh lét nhưng vẫn không nhịn được cười, Bóng biển với Năm nổ như chợt hiểu ra. Tụi nó la làng la xã.
- Thằng chó nào?!!! Thằng nào dám ỉa giữa biển?!!!! Con mẹ nó!!!! - Bóng biển vừa ngụp lặn vừa chửi.
- Cùi tay tao rồi!!!! Cùi rồi!!!!! - Năm nổ run run đưa hai bàn tay "vàng" của nó lên.
Tối, về khách sạn thay đồ, chuẩn bị đi ăn đồ biển. Năm nổ với Bóng biển nhìn chầm chầm vào đĩa ghẹ mà không dám ăn. Năm nổ nói với tui:
- Mày thấy cái nút chai rượu này không?
- Ờ, sao?
- Tao mà kiếm được thằng ỉa bậy lúc chiều tao sẽ nút đít nó lại bằng cái nút chai này - Năm nổ run run, chắc chuyện "kinh hoàng" lúc chiều vẫn còn ám ảnh nó. Nhìn qua phía Bóng biển, nó cũng ngồi yên một chỗ, mặt u ám, uất ức. Tui thì nhìn thằng Tín, che miệng cười như bệnh...
[next]
Chap 75
Rượu bia hại sức khỏe.- Sao hai đứa mày không ăn gì hết vậy? - ông Quang hỏi
- Không muốn ăn ghẹ, ghẹ gì rang me vàng vàng, nhão nhoẹt - Năm nổ phân phua trong khi Bóng biển cúi gầm mặt.
- Rang me không vàng thì ra màu gì thằng kia? - ông Quang trả lời
- Màu đỏ cũng được.
- Đưa cái mặt qua đây, tao cho màu đỏ.
- Sao?
- Tao đập cho ra máu - ông Quang thâm độc
- Thôi khỏi - Năm nổ khoác tay.
Tui thấy vậy, bẻ ngay cái càng, đưa lên miệng chọc hai thằng nó:
- Hồi chiều bị một đống "vàng" đập vô trong mặt, chắc phê lắm.
- Chuyện gì vậy? - mấy bà chị của Bóng biển hỏi
- À, hồi chiều, Năm nổ lấy "vàng" chọi Bóng biển - thằng Tín cười đểu
- Cái gì?! Vàng ở đâu?! Đào đâu ra vàng?! Mày giấu đâu hết rồi?!!! - ông Quang đang ăn, nghe vậy vứt luôn cái càng bự tổ xuống đất, ổng bóp cổ thằng Bóng biển mà hai tay trơn tuột như "bắt sóc bỏ lọ"
- Điên à?! Buông ra coi! - Bóng biển tức tối, hất tay ổng ra rồi bỏ đi một mạch.
- Có chuyện gì vậy, T? - thấy vậy, mọi người nhao nhao
- Thôi, không gì đâu, mọi người ăn tiếp đi.
Một lúc sau, Bóng biển trở lại, hai tay khiêng thùng HeineKen. Mặt có vẻ như vui trở lại.
- Nhậu đê, nhậu không? - nó đặt thùng bia xuống, quay qua quay lại, lấc cấc hỏi mọi người.
- Ờ, đang định đi mua, nhậu đi - lúc này ông anh trầm lặng nhất của Bóng biển lên tiếng, ổng tên là Hiếu.
- Ôkê, quất, có nước đá với ly sẵn rồi - ông Quang nói
- Không, uống bằng ca - Bóng biển đặt cái ca trà đá xuống bàn cái bộp.
- Nổi không ba? - Năm nổ cười
- Sợ gì - thằng Tín hùa theo.
- Lão đại, quất không? - Năm nổ hỏi
- Hừm... cũng được - tui cũng không muốn uống nhưng mà cũng gật đầu cho vui.
- Uống ít thôi nha - Linh nhìn tui rồi nói, có vẻ như em không muốn tui uống nhưng cũng không muốn làm mọi người mất vui.
- He he, biết rồi sếp - tui nhăn nhở
Rồi thì nhậu, vừa uống, tui vừa cầm cọng râu mực nhai, dai nhách
Uống chuyền, đứa này uống xong rồi tới đứa kia, tới khi nào hết thì rót tiếp vào cho đầy ca. Biết Linh không uống được nhiều, nên khi thấy em ngà ngà có vẻ mệt, tui giành uống hết. Kết quả là say quắt cần câu. Vật vờ, đầu óc như bay đi phương nào, hai mắt tui lờ đờ, chỉ còn nhận ra được tiếng của mấy ông anh đang chén tạt chén thù. Mấy thằng kia chắc cũng xỉn hết rồi, Năm nổ với Bóng biển ngồi kế tui đã úp mặt xuống bàn từ lâu. Hai mắt không còn mở lên nổi nữa, tui cũng thiếp ngủ đi.
"Beep beep!!! Beep beep!!! Beep beep!!!", tiếng báo thức điện thoại chối tai, gắng gượng mở mắt ra, hai mi mắt nặng trịch, đầu nhức như búa bổ. Tắt điện thoại, giờ mới phát hiện ra cọng râu mực vẫn còn ở trong miệng. Phun phèo phèo rồi lăn đùng ra ngủ tiếp. Quay qua bên phải, gác chân lên đứa nào đấy. Chà, sao hôm nay mềm với êm quá vậy. Thấy đã quá, tui quay qua ôm luôn, có cái gối người ôm ngủ phê vãi. Đã mềm còn lại thơm thơm nữa chứ, thằng nào mà để tóc dài như con gái. Ôm đã đời, tui quay qua bên trái. Cũng có đứa nào nằm đó. Lần này cũng ôm y như bên phải, mới nhậu có một chầu mà sao thằng nào cũng mềm như bún vậy, đã vậy còn có mùi thơm. Chắc mùi thơm của bia. Gặp đâu ôm đấy, tui nhắm nghiền mắt. Phê như con tê tê.
"Chụt... chụt... " Thấy ướt ướt má. Xùy xùy! Thằng pê đê nào? Ngủ mà còn hun ông. Đẩy mặt nó ra, tui ngủ tiếp. Rồi quay qua bên phải, rúc đầu vào cái "gối ôm", thơm vãi xoài Nó cũng dang tay ra ôm lấy tui, đè mặt tui vào ngực nó. Con trai gì mà ngực mềm èo, y như con gái. Con gái... Mở mắt ra... shit... cái mặt tui đang ịnh vào ngực... Linh...
Giật bắn người, tui choàng dậy, gỡ tay Linh ra. Bây giờ mới vỡ lẻ, tui đang nằm trong phòng đám con gái. Bên trái là Vi, bên phải là Linh, kế Linh là bà Đào... nhỏ Châu ngay phía dưới chân tui. Sướng! Sướng thật! Nhưng mà để mấy ẻm thức dậy thấy tui nằm đây thế nào cũng thịt nát xương tan. Bỗng dưng run run, giở cái mền ra kiểm tra lại "vài thứ". Hốt hoảng, tui cởi trần, chỉ còn duy nhất mỗi cái quần đùi. Rồi thì rướng qua kiểm tra mấy người khác, lạy trời... May quá, quần áo mấy ẻm còn y nguyên, áo thun ba lỗ, quần ngắn. Tướng nằm thì thì thôi rồi... gợi cảm không chịu được. Máu mũi chực phọt ra.
- Ai vậyyyy... ? Mới sáng mà... để người ta... ngủ... - giọng của Vi
Tui hoảng hồn, chụp cái quần jean rồi chui êm vào nhà tắm. Mở cửa ra, bất ngờ vấp té, luống cuống thế nào túm ngay lấy... "bra" của mấy nàng rồi ngã nhào xuống. Cái cây máng đồ bị gẫy, đống "bra" bay ào xuống đầu tui. Lồm cồm bò dậy.
- T! Làm cái trò gì vậy?!!!
Quay phắt ra, cả đám con gái lần lượt tỉnh dậy nhìn tui như người ở Sao Hỏa mới xuống.
- Biến thái!!!! - Vi hét lên
Biến thái? Tui tự hỏi, sực nhớ ra mình đang đội đống "bra" trên đầu. Lúc này Linh cũng tỉnh dậy, em nhìn tui ngỡ ngàng.
Chết cmnr kì này chẳng lẽ mình lại biến thành siêu nhân chôm đồ lốt, lấy "bra" làm mắt kính sao?
[next]
Chap 76
Tòng ngòng đứng đó, với duy một chiếc quần đùi trên người. Trơ trẽn, xấu hổ, nhục nhã, tất cả những ảm giác đó trộn lẫn với nhau, tui hoang mang cực độ. Cái quần jean trên tay cũng rớt luôn xuống đất. Hất vội đống "bra" trên đầu xuống.- T? Anh làm gì ở đây vậy? - Linh ngỡ ngàng bước đến chỗ tui.
- A... anh... - tui run rẩy, miệng cất mãi không thành lời, hai má rần rần cứ như có luồng điện chạy qua.
- Khỏi nói nữa, không ngờ T lại làm cái trò này... - Vi nhìn tui lắc đầu
- Không, nghe T nói đi, T thức dậy là đã ở đây rồi! - tui cố gắng giải thích
- Có chuyện gì vậy? - tiếng mở cửa, mấy thằng chiến hữu với mấy ông anh của Bóng biển bước vào. Thằng nào cũng ăn mặc chỉnh tề, sơ- mi bỏ thùng.
- Mày làm gì vậy T? - thằng Nổ trố mắt ra nhìn
- Thôi, T, về phòng đi, không có gì đâu, hiểu lầm thôi - như chợt hiểu ra, ông Quang kéo tui ra ngoài.
Mấy đứa con gái không nói gì, duy chỉ có Vi là nhìn tui bằng cặp mắt khác. Về phòng, tui cố gắng giải thích cho cả đám hiểu. Nhục nhã... Đi tắm rửa cho sạch sẽ. Thay đồ, lúc đó cũng khoảng chín giờ mấy rồi. Ông Hiếu gọi điện kêu đồ ăn đem lên tận phòng.
"Kính coong!", chuông cửa kêu lên. Mới kêu thôi mà sao có sớm vậy. Ra mở cửa, thì ra là nhân viên cửa hàng bán hoa. Ký nhận rồi thanh toán, xách giỏ hoa vô, để lên bàn. Sớm không đến, muộn không đến, lại đến vào ngay lúc này. Mấy thằng kia đứng ở trong phòng thì hí hửng nhìn tui cười, không biết tụi nó nghĩ cái gì trong đầu.
- Định đem tặng ai vậy cu? - ông Quang hỏi
- Tặng Linh, mà thôi chắc khỏi tặng. Nhục thấy bà rồi, mặt mũi đâu nữa... - tui nằm vạt xuống giường, than thở.
- Thôi, có gì đâu, ngủ chung một đêm thôi, không đứa nào "vác lu" thì được rồi.
- Anh nói nghe hay lắm, vậy nếu anh mà bị như em thì sao? - tui hỏi
- Thì... chí ít tao cũng phải chấm mút được chút xíu, chôm thêm cái "bra" về làm cảnh nữa - ổng nói mà mặt tỉnh như không, còn đứng trước kính sửa sửa lại cái cổ áo sơ- mi nữa chứ.
- Thôi, bó tay - tui khoác tay trước tiếng cười của ổng
- Thay đồ đi mày, tối nay có chuyện vui, phải ăn mặc đàng hoàng.
- Đi đâu vậy mẹ? - tui hỏi ổng
- Thay đồ đi, mặc sơ- mi đó, kiếm thêm cà- vạt đeo vô.
- Rườm rà quá, nghỉ, anh đi một mình đi - tui chán nản
- Đi lẹ đi. Rồi tao nói cho nghe.
Lườm ổng, tui ngồi bật dậy, lục balô, không có cái áo sơ- mi nào hết.
- Nè - ông Quang thảy cho tui cái sơ- mi mới tinh
- Mới mua à?
- Ừ, lẹ đi.
Mặc đồ xong xuôi, ông Quang cho các cà vạt đen. Đó giờ có thắt đâu, lại phải nhờ ổng. Nhìn cứ méo méo làm sao ấy.
- Có chuyện gì mà nay bắt tụi này ăn mặc sang trọng vậy? - tui hỏi
- Lát nữa thằng Phương(Bóng biển) tỏ tình.
- Giề? Với ai? - tui hỏi
- Châu - Bóng biển ngồi dưới đất vừa lau đôi giày vừa trả lời tui
- Cũng đâu cần phải vầy đâu ba.
- Cứ mặc đi, tụi con gái hôm nay cũng mặc đồ đẹp lắm nha mậy - nó vừa nói vừa cười
- Ừ... ừ - tui ậm ừ
"Cạch!" Thằng Tín từ ngoài đi vô, đem theo một đống lỉnh kỉnh đồ đạc.
- Đám con gái chuẩn bị rồi. Đồ cũng mua gần hết rồi. Anh Hiếu, xuống dưới vác lên phụ em đi - thằng Tín nói
- Mua cái gì vậy? - tui hỏi thằng Tín
- Lều, đồ ăn, nước uống, mặt nạ các loại.
Nói xong nó chạy vụt đi với ông Hiếu.
- Mua mấy cái đó làm gì?
- Cắm trại, lát nữa trả phòng rồi - ông Quang nói
- Ở đâu?
- Ra ngoài bãi Đồi Nhái.
- Đồi Nhái? Chưa nghe bao giờ
- Lát đi đi rồi biết.
- Bực rồi nha, có gì thì nói huỵch toẹt ra hết đi! Úp úp mở mở quoài!
Ông Quang không nói gì, ổng lôi cái lap với mấy cái loa bỏ vô balô. Rồi bất thình lình lớn tiếng quát:
- Tập hợp!
Mấy thằng nghe tiếng ổng thoắt cái đã có mặt tại chỗ.
- Tụi bây nghe đây, theo kế hoạch giúp thằng Phương(Bóng biển) thổ lộ với con be Châu không có gì thay đổi. Thằng T do ngủ nhầm phòng nên chưa biết cái gì hết, bây giờ giải thích lại thì mất công, anh yêu cầu mày làm theo những gì mà thằng Nổ với thằng Tín làm là được. Tụi con gái thì anh đã kêu thằng Tín lo lót xong xuôi, tụi nó sẽ chung tay giúp thằng Phương(Bóng biển). Bé Châu nó chưa biết gì hết, tụi mày cứ tỏ ra bình thường, ôkế?
- Duyệt! Có tài lãnh đạo lắm bố già! - mấy thằng chiến hữu hưng phấn
- Bây giờ thì đem đồ ăn qua cho bên kia đi, thằng Qúi với thằng T đem qua đi.
Không nói gì nhưng thật ra tui sợ thấy mẹ. Ngại đối mặt với mấy đứa con gái nhìn thấy tui lõa lồ, đã vậy trong đó còn có Linh nữa, nhục không chịu được.
- Thôi, mình tao đi được rồi - tui định bụng lần này sẽ qua đó xin lỗi.
"Cộc... cộc... cộc!"- tui gõ cửa
- Ai vậy... ? - Linh ra mở cửa
- Ừm... anh đây - vừa nói, tui vừa đưa đồ ăn cho Linh
- Hôm qua anh uống quá chừng luôn, có còn mệt không? - Linh đưa tay lên trán tui.
Tất cả đều ngược lại với tui tưởng tượng, tui cứ nghĩ là Linh sẽ làm mặt lạnh với mình nhưng không, em vẫn quan tâm, lo lắng cho tui. Nhìn thấy nụ cười em, tui bỗng cảm thấy bớt nặng nề hơn...
- Ừm, em vô đi, nói với mọi người là anh... ừm... xin lỗi.
- Không ai giận anh đâu, lúc nãy em nói với mọi người là... ưm... em đưa anh vô nhầm á.
- Hả?
- Thực ra chỉ là để mọi người không giận anh thôi, chứ em không biết ai đưa anh vô à nha - Linh bĩu môi
- Ờ... - tui gãi đầu
- Đừng nói ai hết nha, thương nà - Linh nói rồi em mi lên má tui một cái
- Ờ - không vui không được
- À, Vi muốn nói chuyện với anh kìa. Thôi em vô nha - Linh nhìn tui cười
Chết, thím Vi thế nào cũng dạt tui một trận vì cái tội hôm sáng. Tui lại chuẩn bị lỗ taima2 nghe tra tấn rồi.
Không nằm ngoài dự kiến, nghe tra tấn được mười phút.
- Đủ chưa? - tui hỏi
- Rồi, mệt rồi, không nói nữa.
- Dạ, chào chị em về... - tui bước đi mà hai ù ù, công lực của Vi dữ dội thật.
- Khoan!
- Gì hả?
- Hồi sáng tui hôn anh... - Vi nói
- Hả? - tui sững người
- Anh phải trả lại cho hết cho tui.
- Hơ... làm sao mà... tr...
Không đợi tui nói hết, Vi rướng người, hôn nhẹ lên môi tui. Qúa bất ngờ và sửng sốt, mặt tui tê rần rần. Không còn lời gì để diễn tả...
- Vi... Vi...
- Nụ hôn đầu của tui đó, anh liệu sao mà làm - Vi nguýt dài rồi quay đi.
"Rầm!" Cánh cửa phòng đóng sầm lại. Chuyện éo gì đang diễn ra vậy?
[next]
Chap 77
Ngơ ngáo đứng trước cánh cửa, đầu óc rối tung. Lững thững bước về phòng.- Ôkê, mấy đứa. Giờ hội của mình đi ra bãi Đồi Nhái trước để lo lều trại, chuẩn bị mọi thứ. Đám con gái sẽ đi với mấy chị kia sau - ông Quang dõng dạc
Vậy là cả đám lục đục xách balô đi ra xe. Ngồi xe một lúc thì ra tới đó. Nắng ấm, trời trong xanh không một bóng mây, bãi biển không có bóng người.
- Dà húúúúúúúúúúúúúúúúúúúú!!! - thằng Nổ đâm đầu chạy thẳng ra bãi cát như điên như dại.
Tui thì vẫn đứng đây, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, não hoạt động hết công suất mà vẫn không hiểu tại sao Vi lại hôn mình.
"Bộp!"- ai đó vỗ vai tui
Tui quay ra phía sau.
- Làm gì vậy mậy? Đi phụ tụi nó kìa - thằng Qúi hất hàm hỏi tui
- Ờ, ờ, tới liền.
Trời nóng, mà mặc sơ- mi, cà vạt đã nực muốn chết rồi vậy còn phải làm đủ thứ việc. Mồ hôi vã ra như tắm.
Sau mấy tiếng đồng hồ hì hục thì cũng dựng xong bốn cái lều, trời cũng đã xế chiều. Đồ ăn, đồ uống, củi lửa đã sẵn sàng. Bây giờ phải sửa lại quần áo, xốc xếch quá. Lấy chai LaVie rửa mặt, sẵn đó rửa luôn cái đầu tóc. Xong xuôi rồi cả đám tụ lại nghe ông Quang chỉ đạo.
- E hèm!!! Khi nãy, chị thằng Phương(Bóng biển) có gọi cho anh, khoảng 5 giờ thì mấy đứa con gái sẽ tới đây. Bây giờ anh muốn mấy chú lấy mặt nạ ra cầm sẵn đi.
Thằng Tín mở balô ra, nó lấy mấy cái mặt nạ đưa cho tụi tui mỗi đứa một cái, đều y như nhau.
- Mày mua ở đâu vậy? - tui hỏi
- Ngoài shop, thiếu cha gì.
- Đẹp ngất ngây, cái này đi chơi Halloween khối thằng giật mình - Năm nổ trả lời bằng cái giọng tưng tửng
- Mà đeo mặt nạ làm khỉ gì vậy? - tui hỏi
- Lát nữa mày sẽ biết, bây giờ thì nghe tiếp nè! - ông Quang dõng dạc
- Mấy tấm bảng dạ quang này thì mỗi thằng một cái, khi mà đưa lên xong thì đập bể rồi bỏ chạy, biết chưa? Làm theo anh nói thôi, không hỏi nhiều!
- Ôkê, biết rồi, tiếp đi - cả đám bọn tui đồng thanh.
- Tới khi tấm bảng cuối cùng giờ lên thì cả bọn phải tới chỗ anh, đừng để ai thấy hết, hiểu chưa?
- Rồi rồi...
- Chưa đâu, thằng Tín mập với thằng Phương ra với anh - ông Quang ra lệnh, chừng như bí mật lắm.
Tổng cộng có bảy tấm bảng. Mọi thứ đã bố trí xong. Chuẩn bị xuất phát.
Năm giờ rưỡi, trời chập choạng tối. Vẫn chưa có ai tới. Đang ngồi vật vựa dưới gốc cây thì bị ông Quang dựng dậy.
- Tới rồi! Lấy mặt nạ đeo vô đi. Cầm theo mấy tấm bảng nữa! - ổng nói như hét
Tui cuống cuồng, vơ vội tấm bảng rồi chạy ra chỗ mà ông Quang phân công và... chờ đợi.
Cuối cùng cũng tới rồi, sáu đứa con gái bước đi nhẹ nhàng dưới cái ánh sáng yếu ớt không nhìn rõ mặt người.
Đang ngồi, đít nóng như lửa đốt thì tiếng nhạc từ đâu cất lên Tía nó, nghe lạnh cả gáy, chắc là ông Quang chứ không ai hết, trời tối mà còn chơi nhạc này thì ba tui cũng chưa chắc dám đi vô nữa Điều gì tới cũng tới, nấp trong bụi cây, tui nghe tiếng mấy đứa con gái xì xào, nhưng cả bọn vẫn tiếp tục bước tới.
Tấm bảng đầu tiên- thằng Tín được giơ lên "Come to see me?". "Bốp!", thằng Tín đập xuống đất vỡ tan rồi ra hiệu cho đám con gái đi theo nó. Đám con gái cũng rúm ró mà đi theo, bất thần, nó chạy vụt đi, mất dạng.
Rồi tới lượt thằng Nổ "I want to see you so bad", y như lần trước, cái bảng vỡ tan, nó cũng ra hiệu cho mấy đứa con gái đi theo rồi chạy vụt mất. Tiếp theo là thằng Qúi "Your lips are sweet", ông Hiếu "I want you", tui "I have a surprise for you", thằng Phương "I want you to see this". Mấy nhỏ con gái thì biết đây là do ông Quang dựng nên không ngần ngại kéo nhỏ nhỏ Châu chạy theo.
Tấm bảng cuối cùng, vội vàng chạy tới chỗ ông Quang. Lúc này thì cái tiếng nhạc quái quỉ của ổng cũng tắt, ổng cầm cây guitar ngôi đó trầm ngâm.
Đúng lúc đó, cả hội con gái tới.
Ông Quang liền cất tiếng đàn, không ngờ ổng chơi hay tới vậy. Bóng biển bước ra, nắm tay nhỏ Châu kéo đi, rồi thì thằng Tín ném que diêm xuống đất, mặt đất bén lửa rồi cháy thành một vòng hình trái tim vây quanh Châu với Bóng biển. Ngọn lửa nhẹ nhàng, ấm áp.
Thử hỏi có được bao nhiêu đứa con gái có thể nói "Không" với màn tỏ tình như vầy? Chính xác rồi, nhỏ Châu đã gật đầu đồng ý và cười tươi lắm. Bóng biển cũng vậy nhưng nhìn nhăn nhở chứ không tươi, tui mừng cho nó. Mọi người vỗ tay rần rần, rồi thì ăn uống, ca hát. Đồ ăn ngon kinh khủng, tui kết nhất món thịt nướng mà Linh làm, không ngờ chỉ sau một thời gian ngắn mà em lại có thể nấu ăn ngon tới vậy. Nhưng cả buổi tối Vi cứ nhìn tui ra vẻ khó chịu lắm, tui cũng lờ đi tránh ánh mắt của Vi. Ăn xong, với bộ mặt của kẻ nhiều tâm sự, đi tách nhóm, đi bộ dọc bãi biển một mình. Chốc chốc lại khom xuống nhặt viên sỏi hay vỏ sò rồi ném thật mạnh ra biển.
- Này.
Có người vỗ vai tui, giật mình quay lại.
http://www. youtube. com/watch?feature... - sZ0OaFrM&NR=1
- Lạnh không? - Vi đưa cho tui cái áo khoác
- À, không cần đâu, T không sao - tui cười gượng
- Cứ mặc đi, không lại bị cảm nữa bây giờ - Vi nói rồi cùng đi với tui dọc cả bãi biển.
Cả hai cứ đi như vậy một lúc, không ai nói với ai lời nào. Bầu trời đêm đầy sao...
- Về chuyện khi sáng... ừm... tại sao Vi... Vi với Qúi... - tui ấp úng hỏi Vi
- Vi cũng muốn nói cho T biết lâu rồi, nhưng chưa có dịp...
- Vi đã chia tay với Qúi sau cái hôm Qúi nói là sẽ đi Canada.
- Tại sao?
- Vi đã suy nghĩ cả đêm hôm đó, người như Qúi không đáng cho Vi phải đau khổ.
- Nhưng mà Qúi yêu Vi lắm...
- Không, tình cảm của Vi bây giờ đã dành hết cho người khác rồi.
- T thấy Vi với Qúi vẫn còn quan tâm nhau lắm mà...
- Chỉ là vẻ bề ngoài thôi... chia tay nhưng Qúi muốn níu kéo nên Vi cũng không nói gì...
- Ừm... - tui gật gật đầu
- Suốt thời gian qua, dần dần Vi mới nhận ra... T...
- Hả...
- T chính là người Vi có tình cảm...
- Nhưng...
Bất chợt Vi nắm lấy tay tui, nhìn Vi, tui cũng không biết làm sao nên đành đứng đó như pho tượng. Bần thần, ngờ nghệt, Vi tựa đầu lên vai tui, dưới bầu trời đêm... đầy sao...
[next]
Chap 78
Đi cùng Vi trở về trại, lòng tui rối rắm, không biết mình phải làm gì. Đứng từ đằng xa nhìn về phía trại, lửa vẫn cháy, mọi người vẫn cười nói vui vẻ, ông Quang còn bật nhạc cho mọi người khiêu vũ nữa chứ, đó giờ chỉ thấy trên Tv, ây giờ mới thấy ngoài đời thật. Cũng thú vị chứ, ai ai cũng vui vẻ, ai cũng có đôi có cặp... duy chỉ có mình Linh ngồi đó, thằng Lân mời nhưng Linh từ chối, đôi mắt em nhìn xa xăm như đang chờ đợi điều gì đó, không lẽ cô ngốc đó đang chờ mình? Chợt thấy lòng mình se lại, ... hít một hơi thật sâu, tui nói:- Vi, Vi có tình cảm với T thì T cảm ơn... nhưng xin lỗi, mình chỉ là bạn thôi.
Không đợi Vi trả lời, tui bước thoăn thoắt ra phía Linh.
- Này - tui khều Linh
- Hửm? - Linh ngước mặt lên nhìn tui
- Ngồi đây một mình làm gì vậy?
- Ừm... không có gì làm thì ngồi một mình.
Ngồi xuống cạnh Linh.
- Sao không ra nhảy với mọi người? - tui hỏi
- Đang chờ - Linh nói, đôi mắt em vẫn nhìn cái gì đó xa xăm
- Chờ cái gì?
- Chờ người ta mời - Linh chu môi
- Hồi nãy anh thấy thằng Lân mời em đó - tui cười
- Hông thích - Linh nguýt dài
- Vậy à? Chứ em thích ai?
- Tui thích cái thằng hay kêu tui bằng "sếp".
- Thằng nào hay kêu em bằng sếp?
- Không biết, cái thằng đầu to á.
- Đầu to à? Đầu anh không to, thôi bye nha - tui đưa tay lên làm bộ đo xem cái đầu mình có to không.
- Đi luôn đi à! Thấy ghét!
- Hì hì, anh giỡn thôi, nhảy với anh - tui kéo tay Linh
- Không thèm!
Tui vẫn cười rồi kéo bật Linh dậy, nắm tay em đi ra chỗ mọi người.
- Ui da! Kéo đau tay người ta - Linh phụng phịu
- Không kéo mạnh thì "sếp" đâu có chịu đi - tui nhìn vào mắt Linh cười
- Hứ, cưỡng ép.
- Dạ, em cưỡng ép sếp.
- Đồ áp bức.
- Dạ, em áp bức sếp.
- Có biết nhảy không mà rủ người ta?
- Dạ, chút chút sếp à.
- Vậy sao mà nhảy.
- Nhìn kìa - tui chỉ tay về phía ông Quang
Ổng đang nhảy kiểu con lăng quăng với ông Hiếu, nhạc nhẹ chứ có phải nhạc sàn đâu mà cứ nhảy loạn xạ mà còn "Hự hự" nữa chứ...
- À, thôi, đừng có nhìn nữa, ghê quá - tui lấy tay che mắt Linh
- Ngốc, em chỉ anh nè. Nhớ lúc ở nhà anh không?
- Làm sao?
- Lúc mình... hôn nhau đó... - Linh ngượng nghịu
- À... à... - tui gãi đầu
- Anh đặt tay lên hông em như hôm đó đi.
Vừa làm theo Linh nói, tui vừa hỏi:
- Em biết nhảy à?
- Hồi đó em có học một thời gian - Linh trả lời
- À, vậy à.
Đoạn, Linh vòng tay qua cổ tui, y hệt như lần tui hôn em, tim tui lại đập thình thịch. Tui cũng dần dà làm quen được sau mấy lần đạp lên chân Linh. Tiếng nhạc du dương, cả không gian im lặng, hai con lăng quăng Quang, Hiếu nằm một chỗ, chắc mệt rồi. Chỉ còn tiếm gió với tiếng nhạc, nhìn Bóng biển với nhỏ Châu cũng tình cảm phết, Vi với Qúi vẫn vậy, vẫn nói chuyện bình thường nhưng tui cứ cảm giác thấy ánh mắt của Vi nhìn mình.
- Đầu to nè... - Linh thỏ thẻ
- Hử?
- Cây xương rồng anh mua cho em nở hoa rồi á...
- Thật à
- Ừ, đẹp lắm
- Linh...
- Gì anh?
- Lúc em đi... nhớ mang nó theo nha - không hiểu sao tui lại thốt ra câu đó
- Em biết rồi, em sẽ đem mà...
Tui lặng đi, không biết nói gì hơn, bỗng thấy buồn da diết mặc dù em vẫn còn nơi đây với tui. Siết chặt Linh vào lòng, cố gắng cảm nhận hơi ấm nơi em.
- Hứa với em, khi em đi, anh nhất định phải chờ em về, được không?
- Anh hứa...
Rồi Linh từ từ nhón chân lên, như cảm nhận được, tui cũng cúi đầu xuống và... "Phập!!!"
- Ui da!!!
Linh cắn vào môi tui rồi cười khúc khích, chạy đi.
- Ui a, ao em ắn anh? Au á!!! - tui ôm mỏ la làng
Lát sau...
Dọn dẹp, dập lửa, tui với mấy thằng chiến hữu chui vô trong lều ngủ, không quên chúc mấy thím con gái ngủ ngon. Bật đèn pin lên, lục balô kiếm cái bàn chải, không đánh răng là tui không ngủ được. Lấy theo cái ca, lò dò chui ra khỏi lều.
- Ê, đi đâu vậy mậy? - thằng Nổ hỏi tui
- Đi đánh răng, đi đái, đi cạo râu, đi không?
- Đi, đợi tao tí. Nói rồi thằng Nổ nhổm dậy lấy bàn chải, chai nước với kem đi theo tui.
- Ê mày...
- Cái gì?
- Có muối không?
- Làm gì? - tui hỏi
- Tao nhức răng, muốn súc nước muối
Hớp ngụm nước, rồi tui cú đầu nó một cái.
- Nước biển kìa ông nội!
- Ơ ờ, tao quên - nó xoa xoa đầu nhìn tui cười
- Đi với tao đi - nó nói tiếp
- Ừ... - tui nhăn mặt
- Đợi cái, lấy đèn pin.
- Khỏi, trăng sáng.
Hai thằng đi ra ngoài biển, thằng Nổ múc lấy một ca rồi ngồi đó súc miệng. Gio1 thổi, lạnh teo cái mu- ri.
- Lẹ lẹ đi mày, lạnh quá - tui xuýt xoa
- Xong liền, xong liền.
Trở vào trại. Lạnh run người. Chợt nhìn thấy Linh ngồi dưới gốc cây lúc nãy một mình.
- Mày đi ngủ trước đi, lát tao vô sau - tui nói với thằng Nổ
Linh ngồi đó một mình, em mặc cái áo khoác lớn hơn cả người, quàng thêm cái khăn cổ nữa, cứ như đang ở Đà Lạt ấy.
- Sao lại ngồi một mình nữa vậy?
- Ủa, anh chưa ngủ nữa hả?
- Ừ, chưa ngủ. Sao em không ngủ đi?
- Ngắm sao một lát rồi ngủ.
- Ờ - tui ngồi xuống
- Mấy giờ rồi anh?
- Ừm, gần một giờ đêm rồi - tui nhìn điện thoại
- Sao sáng quá ha anh.
- Ừ sáng... nhưng không bằng mắt em.
- Hứ, nịnh - Linh cười
- Anh nói thật mà.
- Anh à, nếu lỡ sau này anh hông chờ em nữa thì sao?
- Anh sẽ chờ mà.
- Tại sao?
- Tại vì yêu em.
- Chắc chắn không?
- Dạ, em chắc với sếp, không lại bị trừ lương.
- Có lương đâu mà trừ - Linh cười
- Ừ, quên, tui làm osin không công mà. Bất công.
- Có gì đâu, em sẽ quan tâm osin nhiều hơn mà - em cười rồi gỡ cái khăn quàng cổ ra cho tui quấn chung.
- Quan tâm kiểu gì?
- Ừm... thì khi anh vui, em sẽ vui với anh, khi anh buồn, em sẽ buồn với anh... - Linh nói
- Thật không? Hứa đi.
- Hứa mà.
- Ừ... giờ anh muốn đi tắm... - tui nhìn Linh cười cười.
"Bốp!!!", Linh thụi vào hông tui.
- Vẫn cái tật đó không bỏ - Em nhăn mặt
- Hì hì, giỡn chút mà.
- Không giỡn.
- Đền bù đê!!!
- Không đền!
- Cho hun cái bù lại thôi bà xã...
- Anh là đồ khỉ...
Vậy đó, cả tối không ngủ mà ngồi giỡn như hai đứa bệnh, nhớ lại những ngày hạnh phúc bên em sao tui không cầm được nước mắt...
[next]
Chap 79
Chúng tôi còn 12 ngày!Sau chuyến đi biển, bọn tui trở về, lòng tràn ngập niềm vui. Cũng từ đó, tui tránh mặt Vi nhiều hơn, trong những cuộc nói chuyện hễ có Vi là không có tui. Ngày 8 tháng 3 đến, ngày tui chuẩn bị xa Linh cũng đã đến gần. Đúng vậy, tui và Linh còn đúng 12 ngày bên nhau.
- Sao? Sao? Tám tháng ba làm gì đây mấy thằng pêđê? - thằng Qúi cầm thước gõ gõ lên bảng
- Ăn mừng đê!!! - Năm nổ phát biểu
- Ai không biết, mà ăn mừng làm sao? - Bóng biển nói
- Ý kiến gì không lão đại? - thằng Lân hỏi tui
- Để suy nghĩ, chưa biết nên làm gì.
- Lẹ lẹ đi! Tụi nó đập cửa đòi vô lớp kìa!!! - thằng Tín đứng chặn cửa hét toáng lên
Chẳng qua là không muốn bị lộ bí mật quân sự nên tui với hội chiến hữu chung tay lùa đám con gái với mấy thằng khác ra ngoài rồi khóa cửa lại, giờ chơi sắp hết rồi, bây giờ tụi nó đập cửa đòi vô.
- Ôkê! Lát đi học xong qua nhà tao bàn luôn - tui nói
- Ừ, vậy đi! - cả đám đồng thanh tán thành
"Rầm!!!", mấy đứa con trai bên ngoài tông cửa vô, thằng Tín nằm thẳng cẳng.
"Tùng!!! Tùng!!! Tùnggggggggg... !!!!", tiếng trống trường giục giã, bọn tui xách cặp ra về, sân trường đang vắng lặng bỗng chốc ồn ào như đi hội.
- Tao đưa Linh về đây, tụi bây lại nhà tao chờ trước đi! - tui xách cặp bắn xuống nhà xe, vừa chạy vừa nói vọng lại cho mấy thằng bạn.
Cọt kẹt đạp con ngựa sắt chở nàng về nhà, đầu óc nghĩ vu vơ, không biết 8 tháng 3 nên làm cái gì, mai là 8 tháng 3 rồi.
- Nè, làm gì mà thừ người ra vậy đầu to? - Linh kéo kéo tay áo tui
- Àààà... ngày mai là 8 tháng 3 rồi...
- Thì sao? Có tặng quà cho em hông? - Linh cười
- Không, anh hết tiền rồi - tui toe toét cười
- Hứ, hông cần - Linh véo hông tui
- Ây da, đau mà sếp - tui nhăn nhó
- Blêu... - Linh le lưỡi
- Em đúng là con nít, 8 tháng 3 aanh không bao giờ đi tặng quà - tui xạo sự
- Chứ làm gì?
- Anh chỉ nhận quà thôi.
- Ý anh là em phải mua quà tặng anh á hả?
- Sếp hiểu ý nhân viên quá hị... hị...
- Này thì quà, đầu to, ki bo - Linh cốc đầu tui một cái rõ đau
- Ui da! Đau.
- Cho anh bỏ tật, hứ.
- Anh giỡn thôi mà.
- Anh giỡn nhây làm chi?
- Hic... chưa gì ăn hiếp tui rồi, mốt tui cưới cô về, cô leo lên đầu tui cô ngồi luôn.
- Ai thèm cưới anh, ki bo.
"Cạch!", dừng xe lại trước cổng nhà Linh. Em bước xuống vẫn chưa chịu vào nhà mà cứ đứng đó.
- Gì nữa đây cô nương? Sao không vô nhà đi.
- Tui hông thích.
- Trời nắng chang chang mà đứng đây là người ta chửi á.
- Chửi gì?
- Con bệnh.
- Xí, con bệnh mà có người thương được rồi.
- Ai thương?
- Ai biết, có đứa thương mà hông dám nói.
- Ờ...
Rồi "Chóc!", tui hôn vội lên má em.
- Ai cho anh hôn chứ!
- He he, cái này gọi là cưỡng hôn! Thôi bye bye nha vợ Kem!! He he he!!!
Tui vọt xe phóng đi, ra xa một quãng, tui dừng xe, nhìn lại phía Linh. Vẫn còn thấy Linh đứng đó, tay sờ má. Cái má hồng hồng...
Về tới nhà thì thấy đám chiến hữu chết khô ngoài cổng, thằng nào thằng nấy dính cứng ngắc vô cổng nhà.
- Thằng cô hồn đó về rồi kìa... - thằng Tín ngóc đầu dậy
- Đi đâu mà lâu vậy thằng bò? - Năm nổ ngao ngán
- Hề hề mới chở ẻm về nhà - tui mở cổng nhà ra.
Cả đám dắt xe vô nhà và bắt đầu chiến dịch hoành tráng tập 2. Tiếc là không có ông Quang ở đây, nếu có ổng thì chiến dịch càng "khủng" hơn nửa.
"Cạch! Cạch!"
- Chú ý, chú ý. Bây giờ suy nghĩ lẹ đi, mai là 8 tháng 3 rồi đó mấy con cờ hó - tui vừa nói vừa gõ tay lên bàn
- Mai mua hoa, nước ngọt, bánh kẹo đem vô lớp thác loạn đê!!! - Năm nổ rống lên
- Thác con mẹ mày, má tao ở dưới bếp đó! - tui gõ đầu nó cái bóc
- Theo tao thì, thân ai nấy lo, ghệ thằng nào thằng đó tự mua quà tặng, đỡ tốn kém vật chất - thằng Qúi phát biểu ý kiến.
- Ờ, chắc vậy đó, giờ tao nghèo quá mày ơi, sau bữa Vũng Tàu còn có mấy trăm trong túi, tiền ăn cả tháng của tao đó - Bóng biển nhăn nhó.
- Ừm... hay là vầy, bây giờ tập văn nghệ, mai cả đám tụi mình lên biểu diễn. Được không? - tui nói
- Cũng được đó - thằng Qúi tán thành
- Ủa mà thằng Lân đâu? - tui hỏi
- Nó giờ này chắc đang lẽo đẽo theo con Đào rồi - thằng Tín nguýt dài
- Thằng mê gái - Năm nổ lèm bèm chửi
- Thôi kệ đi. Bây giờ thằng Qúi chơi guitar được không? - tui hỏi
- Món tủ của tao nha con trai - nó cười
- Mày thì sao hả Tín? - Tao sẽ hướng dẫn tụi bây múa... balêêêê...
- Ba cái đầu mày.
- Giỡn thôi, tao chỉ tụi bây nhảy.
- Ừ, tao sẽ hát, mấy thằng pêđê tụi bây múa phụ họa đi - tui cười gian xảo
- Pê nè con! - cả đám nhào lại đè đập tui bấy nhầy
Tìm mãi mới ra bài hát, lần này hát tiếng Việt, tập tới bốn giờ chiều thì mệt lã người, hết hát hò rồi lại vũ đạo.
- Tao thấy vầy là được rồi tụi bây - thằng Tín thở phì phò
- Ừ, mệt quá mày ơi - Năm nổ rên rỉ
- Thôi, nghỉ, đi mua uống nước không? Tao khao - tui ra vẻ hào phóng
- Gì chứ lão đại khao là chuẩn - mắt thằng Nổ sáng quắc
Xin má một tiếng rồi lại vòng vèo ra quán nước quen thuộc ngồi nhâm nhi cà phê. Ngồi nói tầm xàm bá láp với tụi nó, Năm nổ nay đặt ra cái vần đề tình yêu vĩnh cửu rồi bình luận như một triêt gia. Hễ mỗi lần bị bắt bẻ thì lại thộn ra, hài không chịu được. Gió bên ngoài thổi ào ào, bầu trời đã khoác lên bộ áo xám xịt. Chắc mưa lớn đây.
- Ê, mày định tặng quà gì cho Linh hả T? - thằng Tín thổi nước đá vào mặt tui
- Cha mày Tín, tao chưa biết nữa - tui vừa nói, vừa dụi dụi mắt
Chợt điện thoại thằng Qúi reo, ra là má nó kêu nó về.
- Thôi tao về, không má chửi chết - thằng Qúi đẩy ghế đứng dậy.
- Coi chừng xe đụng nha mậy - Bóng biển gọi với theo
- Đụng con bà mày! - tui vẫn nghe thấy tiếng thằng Qúi văng vẳng
"Cạch!!", hai thằng cũng trạc cỡ tuổi tui đi vào quán. Ra là thằng Mẫn với một thằng trong trường tui, nó cũng có tiếng là quậy phá. Vì ngồi khuất trong góc nên nó không thấy tui. Ôi... cái đầu mình, lại nghĩ ra "tối kiến", khi nghĩ ra mà không làm lại bức rứt tay chân, khó chịu trăm bề, vậy là tui lẳng lặng đi ra chỗ hai con xe của tụi nó "ngó nghiêng". Một con là Max trắng của thằng Mẫn, quá quen rồi. Tới lượt chiếc của thằng kia thì... y hệt như con wave hôm bữa đã cho tui đo đường. Chẳng lẽ vụ này không liên quan tới thằng Nam mà do thắng Mẫn làm?... Lòng đầy nghi vần, tui trở vào trong, quên luôn cái "tối kiến" của mình.
"Bộp!! Bộp!!" những giọt mưa đầu tiên rời xuống. Rồi nặng hạt dần, đúng lúc này có thêm một chiếc xe đạp điện trờ tới. Không quan tâm tới mấy câu chuyện phiếm của mấy thằng chiến hữu nữa, tui nheo mắt ngó ra ngoài. Giật mình, đó không phải là Trang sao???
[next]
Chap 80
Ngày Phụ NữNép vào trong góc, nhìn ra phía Trang, em nhìn khác lắm. Không còn nụ cười luôn nở trên môi, thay vào đó là khuôn mặt lạnh tanh, không chút biểu cảm. Em để tóc che một bên mắt. Tuy vậy tui vẫn có thể thấy rằng chỉ có đôi mắt đó là không thay đổi, vẫn trong như nước, vẫn sâu thăm thẳm, bất cứ thằng con trai nào cũng có thể bị dìm chết trong đôi mắt đó. Đôi mắt hút hồn của một cô gái có nhiều tâm sự...
Trang mặc bộ váy ngắn tới gối, chân mang giày búp bê... một vẻ đẹp ma mị tỏa ra từ em...
Trang đến chỗ bàn của thằng Mẫn rồi ngồi xuống. Thằng đi wave ngồi cùng bàn thằng Mẫn lẳng lặng đi ra.
- T, nhìn cái gì dữ vậy mậy? - Tín mập vỗ vai tui
- À, không có gì - tui trả lời, mắt vẫn chăm chú nhìn về phía bàn Trang ngồi.
- Ê, Bóng biển, đưa tao mượn cái khẩu trang coi.
- Chi?
- Đưa đây.
Giằng lấy cái khẩu trang từ tay Bóng biển, tui đeo vào rồi rảo bước tiến tới phía bàn Trang ngồi. Từ từ, chầm chậm bước tới, sẵn có cây chổi gần đó, tui chộp ngay, quét lấy quét để làm như mình là nhân viên của quán.
- Nó quan trọng với em vậy sao? - thằng Mẫn nhìn thẳng vào mặt Trang
- Không, đó chỉ là quá khứ rồi - Trang nói, đầu hơi nghiêng qua một bên
- Vậy tại sao em không chấp nhận anh?
- Vì em không muốn nghĩ về chuyện tình cảm nữa, em mệt với thứ đó rồi - Đôi mắt em nhìn xa xăm
- Tất cả chỉ tại nó.
- Không, chỉ là do em ngộ nhận tình cảm thôi - Trang hớp một ngụm nước
- Anh vì em làm biết bao nhiêu chuyện, không lẽ một chút tình cảm với anh mà em cũng không có hả Trang?
- Em xin lỗi, em chỉ xem anh như anh trai thôi - Trang lạnh lùng
- Anh trai?
- Không hơn không kém anh à, em xin lỗi.
- Em muốn anh phải làm gì thì em mới chịu chứ? Anh đã cho thằng T một trận rồi.
- Cái gì? Anh điên à? Ai kêu anh làm vậy?
- Vì nó mà em trở thành như vầy, vậy em vẫn còn bênh vựa nó à?! - thằng Mẫn đập tay xuống bàn.
- Em muốn quên con người lúc trước đi, em không muốn nhớ gì cả, em cũng không muốn gặp anh ta nữa, anh để ảnh yên đi.
- Em...
- Xin lỗi, em có việc bận rồi, chào anh.
Nói rồi Trang đứng dậy, em ra về không chút lưỡng lự. Có phải đó là Trang không, cô bé ngây thơ ngày nào...
Thằng Mẫn ngồi thừ ra, vuốt trán.
- Tính tiền - nó ra hiệu cho tui
- Tổng cộng năm trăm.
- Cái gì? - nó ngước mặt lên
- Băng bông, thuốc đỏ, gạc y tế, ô- xy già, cộng thêm tao bị con bọ dừa bay vô họng nữa.
Kéo ghế ra, tui ngồi xuống đối diện nó.
- Nói chuyện như hai thằng đàn ông đi.
- Mày muốn gì?
- Tao không muốn đánh nhau, tao biết mày thích Trang.
- Thì sao chứ? Mày phá hỏng tất cả - thằng Mẫn chỉ vào mặt tui
- Ừ, chắc vậy, nếu mày đến được với Trang thì mày có chắc là sẽ làm cho Trang hạnh phúc không?
Nó im lặng, không trả lời.
- Trả lời tao đi, mày chắc không?!
- Tao chắc chắn! Tao không giống như mày!
- Tốt. Vậy từ nay mày khỏi lo, tao sẽ không xuất hiện trước mặt Trang nữa.
Đoạn, tui đẩy ghế ra, bước qua bàn đám chiến chữu, kêu tụi nó về.
- Vụ gì vậy T?
- Không có gì, về thôi. Rồi thì đường ai nấy đi, về nhà, tắm rửa, ăn cơm rồi lên lầu học bài. Xong rồi lấy bài hát ra coi lại. Tắt đèn đi ngủ, hình ảnh lúc chiều của Trang vẫn còn đâu đây trong trí óc tui...
Sáng, bật dậy, túm lấy cái cặp chạy như bay tới trường, quên luôn cả ăn sáng.
Vô lớp, thằng Qúi ngồi ở góc lớp cầm cây guitar "từng tứng tưng" suốt. Bóng biển thì đi ăn rồi, chắc đi với nhỏ Châu. Gặp Vi, tui gật đầu chào, Vi cũng cười rồi chào lại. Từ lúc đi Vũng Tàu về tới giờ cũng một thời gian khá lâu rồi, cũng đủ đánh tan cơn say nắng của Vi đối với tui. Và nàng cũng đã có một quyết định đúng đắn, nàng đã trở lại với thằng Qúi. Ngồi xuống chỗ mình, lấy cái bài hát ra coi lại lần nữa, thằng Lân đang bị bà Đào túm cổ dạt cho một trận vì cái tội dê gái lớp bên cạnh.
Linh bước vào lớp, thiên thần xuất hiện rồi... theo sau Linh là thằng Nam. Để bài hát xuống bàn, tui bước tới chỗ Linh. Ra là nó đang cố ép Linh nhận quà 8 tháng 3.
- Linh, nhận đi mà.
- Xin lỗi, mình không thích- Linh lạnh nhạt
- Xùy xùy, đi chỗ khác chơi - tui bước ra, huơ huơ tay xua đuổi thằng Nam
- Mày tránh ra - mặt nó tối sầm
Mặc xác nó nhìn, tui nắm lấy tay Linh:
- Mình đi ăn đi, anh đói rồi - tui ngó thằng Nam cười đểu
- Để em cất cặp.
- Khỏi, anh xách cho - tui cười
- Ừm - Linh khẽ gật đầu, miệng em cười mỉm
Hai đứa thong dong dắt tay trước mặt thằng Nam, nó chắc tức quá nên vứt luôn gói quà vô sọt rác.
- Ăn gì giờ anh?
- Ăn bánh mì.
- Ngánnnnnnn...
- Ăn phở ha?
- Ngánnnnnnn...
- Ăn mì?
- Ngánnnnnnn...
- Chứ ăn gì hả cô nương? - tui hỏi
Linh ghé sát tay tui thì thầm...
- Ấy da... ăn cái đó không được đâu nha...
- Đi mà - em nhìn tui bằng đôi mắt mèo con
- Thôi...
- Nha chồngggggg... - Linh tiếp tục nhìn tui, đôi mắt to tròn, long lanh
- Ưmmm... thôi được rồi... - cuối cùng cũng phải khuất phục, về nhà phải luyện cho mình cứng rắn hơn, yếu lòng quá.
- Hi hi hi, yêu anh nhất! - Linh nhảy cẫng lên, ôm lấy cổ tui
- Rồi rồi, đi thôi - tui quẩy cái cặp của Linh lên vai.
Chui nhủi vô nhà xe, né cha bảo vệ, dẫn được cái xe ra cổng. Thở phào nhẹ nhõm thì:
- Đi đâu đó
Quên mất có mấy mẹ trực cổng ngoài này.
- À à... ơ... Minh Anh hả? Sao nay trực cổng nữa vậy?
- Tới lượt thì trực, mà T đi đâu đây?
- Chẳng qua chuyện là vầy...
Thuật lại cho Minh Anh nghe thì nhỏ cứ nhìn tui với Linh cười bí hiểm. Nhưng may là cũng được qua. Chở Linh trên con "chiến mã", lượn trên phố, tới quán ăn mà Linh chỉ.
Vào quán, kêu đồ ăn sáng xong, tui hỏi:
- Trong trường cũng có cơm sườn mà, sao phải ra đây?
- Ở trong trường ăn nhạt nhạt sao á, dở lắm - Linh nói
- Anh thấy cũng ngon mà.
- Hông ngon gì hết, nước mắm gì mà như nước lã... - Linh bĩu môi
Chủ quán đem cơm ra, tui ăn sườn trứng giống Linh. Ăn uống xong xuôi, tui xách xe chở Linh về trường. Có Minh Anh bảo kê nên không sợ. Nắm tay Linh, cả hai đứa ù té chạy lên lớp. Vô tiết Sinh rồi. Hôm nay cô Sinh bị bệnh nên có ông thầy lên canh lớp giúp, thầy này dễ ợt, lý do lý trấu một hồi là được vô lớp.
Ngồi trong lớp mơ màng mong giờ sinh hoạt lớp tới, gục gà gục gật như mấy con chó cảnh hay để trong xe du lịch. Và cuối cùng là úp mặt xuống bàn, khò khò thẳng cẳng.
"Dậy! Dậy mày! Cô kêu tên mày kìa T!"- thằng nào đó lây lây tui
- Dạ! - như có luồng điện chạy qua người, tui bật dậy ngay tấp lự
"HA HA HA HA!!!!", mấy thằng chiến hữu cười rần rần, mặt tui nghệt ra, không biết mô tê gì cả.
- Giờ chơi rồi ông nội, dậy đi... khặc khặc... !! - Năm nổ cười ngắc ngoẻo
- Cha bây, chơi tao - tui giơ tay lên dọa đấm, mấy thằng nó ôm đầu né hết, oai quá.
- Đi ăn mày.
- Thôi tao ăn rồi.
- Xuống căn- tin kiếm gì ăn.
Tụi nó chèo nẹo dữ quá buộc lòng tui phải đi. Xuống dưới mua đồ, thằng nào cũng mua bánh tráng, duy chỉ có Năm nổ mua xoài.
- Mới sáng mà ăn xoài, lát đau bụng chết nha con - thằng Tín nhồm nhoàm họng bánh tráng
- Nó chưa chết thì mày đã chết vì nghẹn rồi - tui hất thằng Tín
- Ê bây, xoài này dở quá, tốn mẹ năm ngàn - Năm nổ nhăn mặt
- Dở thì ra chỗ có con nhỏ giặt đồ hôm bữa đi, bữa tao thấy xoài xanh hằng hà - Bóng biển hiến kế.
- Thôi, lát lên hát rồi, có gì chiều kêu thằng Bóng biển dẫn đi ăn. Nó mới có bạn gái cùng lớp mà - thằng Qúi nhắc
- Cho tao thiếu đi, tháng này nghèo rồi, mà thằng T kìa, nó quen Linh đó, sao bây không bắt nó khao? - Bóng biển giãy nãy
- Tao với Linh quen nhau từ khi Linh chưa chuyển qua nên là ngoại lệ nha con trai - tui cười khẩy
- Éo công bằngggggggg...
Sinh hoạt lớp, cả đám lục đục ở dưới chuẩn bị, thằng Qúi lôi cây đàn ra lau lấy lau để, cây đàn bóng lộn.
- Ê, thằng Nổ lên chưa? - tui hỏi thằng Tín
- Chưa - nó lắc đầu nhăn nhó
- Canh giờ này cái đi tiểu, cha nó... - thằng Qúi chửi đổng
- Thôi, lên đi mày, kệ nó đi - Bóng biển kéo tui lên giữa tiếng hú họa của mấy nàng con gái với mấy thằng ôn trong lớp. Thằng Qúi cầm cây đàn tỏ vẻ trịnh trọng lắm. Tín mập thì lấy cái áo khoác với cái kính đen làm mặt ngầu...
- Vâng! MC Bóng Lộn xin giới thiệu với các bạn nhóm nhạc... BÓNG LẶN!!!!!
... còn tiếp... Ngẫm...
Có lẽ Ngẫm đã tới lúc phải chia tay mọi người, bắt hụt một cơ hội xuất bản truyện, bản thân BELoster mình cũng cảm thấy khá tiếc nuối. Đồng hành cùng các bạn đã 3 tháng, một thời gian khá lâu rồi. "Ngẫm" có lẽ không quá tên tuổi như những truyện khác trong cộng đồng mạng, nhưng mình nghĩ sau khi đọc xong truyện mọi người sẽ rút ra được cho bản thân mình một chút gì đó gọi là xúc cảm. Cái kết của truyện không có hậu như nhiều bạn đọc mong muốn nhưng cũng không quá bi đát như phim Hàn. Nếu có thể thì hè mình sẽ viết tiếp nhưng không phải "Ngẫm" mà là một câu chuyện khác, dù sao thì mình xin cảm ơn những bạn đã theo dõi dõi truyện từ đầu đến cuối, cảm ơn những lời khen của các bạn dành cho mình, mình cũng cảm ơn những bạn đã gạch đá mình, nhờ họ mà mình có thêm kinh nghiệm cũng như biết cách chỉnh sửa lối văn của mình. Về những sai sót trong truyện thì mình đã làm bản edit được gần một nửa nhưng nghĩ lại mình không thích sửa những gì mình đã viết ra, cho nên ai muốn nói sao thì nói.
Lời cuối, "Ngẫm" và mình xin chân thành cảm ơn sự quan tâm của bạn đọc trong thời gian qua.
BELoster = Boy’s Emotions Lost-er
[next]
Chap 81
Other side of the worldThằng Qúi đặt tay lên cây guitar rồi bắt đầu lả lướt, tiếng đàn vi vu trong không gian im lặng của căn phòng. Cả nhóm cất tiếng hát, đồng ca nên tui thấy tự tin lên hẳn, mấy đứa kia cũng vậy. Hát sung lắm.
Kết thúc bài hát, cả phòng vỗ tay rần trời. Cả đám hết nhìn nhau rồi lại nhìn xuống phía dưới lớp cười ngượng ngùng.
Ra về, tui với tụi con trai bá vai bá cổ nhau ra về, sẵn đó mời mấy nàng đi chơi ngày 8 tháng 3 luôn. Đang đi thì có điện thoại của Năm nổ.
- Alô?
- T hả? Mày đang ở đâu vậy?
- Đang đi về, mày lủi đi đâu nãy giờ vậy hả?
- Tao... tao... đi ăn cắp xoài... - giọng nó run run
- Trời đất, ai kêu mày đi hả thằng ngáo ộp?
- Mày lại đây chuộc tao lẹ đi - nó gấp rút
- Lạy ba, ba đang ở đâu vậy hả?
- Tao đang ở cái nhà có cây xoài bự sau trường nè.
- Mày phiền quá...
- Ê ê, mày tới một mình thôi nha.
- Sao vậy?
- Quê chết chứ sao.
- Rồi rồi, mệt mày quá - tui cằn nhằn
Tắt điện thoại, tui nói là có việc nên phải đi trước, Linh cũng đòi theo nhưng tui nói cứ đi với tụi nó rồi lát nữa tui sẽ ra rước.
Chạy vòng lại trường, tẻ vào con hẻm đá đỏ. Thắng két trước cái nhà có cây xoài bự như Năm nổ nói.
- Mày ở đâu vậy? Ra đi - tui gọi điện cho nó
- Tao ra liền.
Hai phút sau, nó lạch bạch chạy ra, đằng sau nó là ông chủ nhà, tay lăm lăm cái cây. Ban đầu ổng bắt tui gọi ba má thằng Nổ lên nhưng năn nỉ một hồi ổng cho về, còn cho thêm tụi tui mấy trái xoài nữa.
Cọt kẹt chở thằng Nổ trên con chiến mã, miệng tui giáo hứng cho nó một tràng, có lẽ những gì tui được thừa hưởng từ bố già đã bộc phát.
- Lẹ lẹ đi, tao về nấu cơm nữa, má tao chửi.
- Ngu thì cho chết, ở đó còn cằn nhằn à?!
Chở nó về trường, lấy xe xong nó cắm đầu cắm cổ mà chạy, không nói với tui một lời. Cứ thong dong đạp xe, chợt nghĩ ra một chuyện. Bấm ngay điện thoại về cho má, nói hôm nay bận ôn thi Anh văn ở nhà bạn nên không về ăn cơm. Chạy ra chợ, giờ này trưa trời trưa trật, không còn bán cái gì hết. Đành phải phóng xe ra siêu thị, đi mua đồ mà cứ phải canh cứ như đi ăn trộm, sợ gặp phải Linh thì mất hết bất ngờ. Mua thịt bò, rau, súp lơ, hành, cà chua... Tính tiền xong, vừa bước ra thì gặp Linh đang đứng chơi game với mấy đứa kia trong khu trò chơi, hoảng hồn, lấy tay che mặt rồi chạy biến. Phóng như bay về nhà Linh, tui nhấn chuông.
"Kính coong! Kính coong!"
Bà chị giúp việc chạy ra mở cửa cho tui.
- Ơ, Linh đâu? Sao có mình em vậy? - bà chị bất ngờ hỏi
Chẳng là cái khoảng chở Linh về nhà đã chuyển nhượng qua cho tui làm mấy tháng trước, bất ngờ cũng phải.
- Linh đi chơi rồi. Tí nữa em rước - tui lật đật dẫn xe vô nhà.
- Vậy em lại đây làm gì?
- Nấu ăn chúc mừng ngày 8 tháng 3 - tui cười, giơ gói thịt bò lên
- Chà, công nhận tiểu thư sướng thiệt.
- Thôi đi, lát nữa chị cũng ăn chung mà.
- Ai dám, chỗ người ta hú hí, tui đâu dám làm kỳ đà - bà chị nhìn tui cười
- Chị dẫn em vô bếp nấu lẹ đi, lát nữa còn rước Linh nữa - tui gấp gáp.
- Ừ.
Dẫn tui vô bếp, bà chị cũng xắn tay hì hục làm với tui. Giúp được một lúc thì bà chị nói có công chuyện cần đi ngay.
- Nè, cầm đi - bà chị đưa tui chìa khóa nhà.
- Ơ, đưa em không sợ mất à?
- Sợ gì, em dám làm mất thì Linh mần thịt em - chị giúp việc le lưỡi cười.
Rồi chị giúp việc lấy xe máy chạy đi. Tui đứng trong bếp chuẩn bị xào thịt thì Linh gọi.
- Alô?
- Anh ra siêu thị mau đi, Tín có chuyện rồi!
- Chuyện gì?!
- Nó bị đụng xe!
- Gì chứ?! - tui hốt hoảng
- Anh ra mau đi! - Linh hét vào điện thoại
Thất thần, tui tắt bếp, chạy vội ra ngoài lấy xe đạp phóng ra siêu thị một mạch. Trước siêu thị, người dân đứng chen nhau đông nghịch. Không sao chen qua được. Tui nhảy xuống xe, dẫn bộ một hồi thì tới chỗ Linh.
- Tín đâu?! Nó có bị sao không?!
Chưa có ai trả lời, tui bủn rủn, hồn phách như rời ra khỏi thể xác. Thằng Tín đang nằm bất động, cái áo sơ- mi của nó thấm đầy máu bên cạnh là chiếc xe đạp móp méo cùng với chiếc xe hơi gây ra tai nạn.
- Tín! - tui nhào lại, lây nó dậy.
- Gọi xe cứu thương chưa?!
- Gọi rồi! Chắc lát nữa tới - thằng Lân nói, mặt mày nó tái xanh
- Ở đây có ai biết sơ cứu không?! - tui ngước mặt lên hỏi đám người xung quanh.
Không một câu trả lời, chỉ có những lời bàn tán, chỉ trỏ, những khuôn mặt vô cảm, đôi lúc lại có những tràng cười rồi thì "Ghê quá, máu me không", lại còn quay phim, chụp ảnh. Mẹ kiếp, lũ khốn bọn mày còn chút tình người nào không hả?! Thằng Tín vẫn bất động, trán nó đầy máu. Đúng lúc này thì xe cứu thương tới, công an, dân phòng cũng tới. Thằng Tín được đưa lên xe cấp cứu. Chiếc xe chạy vọt đi, tiếng còi hụ đinh tai nhức óc. Tui bần thần nhìn theo...
- Linh! Đi với anh - tui kéo Linh lên xe, bỏ lại thằng Lân.
Đạp hết sức tới bệnh viện, tui không nói với Linh nửa lời. Tới bệnh viện, gửi xe, hai đứa chạy vội vào bên trong. Hỏi thăm một hồi, tui với Linh đi tới trước cửa phòng cấp cứu đợi. Lấy điện thoại ra báo về nhà thằng Tín, giọng má nó hoảng hốt nói là sẽ tới ngay...
Tui ngồi đó, vò đầu, bứt tai.
- Linh, kể lại cho anh nghe đi.
- Dạ... - Linh ấp úng
- Em kể đi - tui nói lại thêm lần nữa
- Lúc nãy mọi người bận việc nên về, chỉ còn Tín với Lân là ở đó đợi anh chung với em...
- Em nói tiếp đi.
- Rồi nó thấy trễ quá nên về trước, vừa chạy ra đường thì...
- Tất cả là tại anh, tại anh mà nó mới bị như vậy.
- Không phải mà.
- Nếu anh không về thì nó đâu phải ở lại chờ rồi bị như vậy, không phải anh thì tại ai... - tui vuốt mặt
- Không đâu mà, Tín sẽ không sao mà, anh... - Linh chộp lấy tay tui, em cầm tay tui thật chặt.
- Anh nghe em nè... Tín sẽ không sao đâu mà...
"Lộp cộp!!", má thằng Tín tới.
- T! T! Thằng Tín đâu? Nó có sao không con?! - thấy tui, bác gái quáng quàng chạy tới.
- Dạ, con không biết, con đang chờ.
- Trời ơi! Con ơi là con, sao mày làm khổ tao quá vậy?!
- Tín không sao đâu bác, bác đừng lo - tui ra sức trấn an má thằng Tín
Nửa tiếng sau...
"Cạch!"- cánh cửa phòng cấp cứu hé mở. Bác sĩ bước ra ngoài. Thấy bác sĩ, bác gái, tui và Linh chạy vội tới.
- Bác sĩ ơi! Con tui nó làm sao rồi?! Nó có gì chắc tui chết! - bác gái cuống cuồng, chực khóc.
Bác sĩ tháo khẩu trang ra, thở ra một hơi. Tui đứng đó, mím chặt môi, hai bàn tay bóp chặt lại, chờ đợi câu trả lời.
- Chị yên tâm, cháu nó chỉ bị chấn động nhẹ vùng đầu và gãy xương chân. Không nguy hiểm gì tới tính mạng cả.
- Dạ! Dạ! Tui đội ơn bác sĩ, đội ơn bác sĩ.
- Bây giờ chị nên chờ ngoài này đi. Thôi chào chị.
Tui thở phào, tim như muốn ngừng đập. Bác gái thì sụt sùi nước mắt, ngồi phịch xuống băng ghế chờ. Lúc đó ba thằng Tín cũng tới, thấy không còn việc gì cả, tui với Linh chào hai bác rồi ra về.
Ngồi trên xe, tui vẫn yên lặng, không muốn nói gì.
- Mấy giờ rồi anh? - chợt Linh cất tiếng
- Ừm... 2 giờ chiều rồi.
- Anh ăn cơm chưa? - Linh hỏi tui
- Chưa.
- Vậy về nhà em, em nấu cơm cho anh ăn.
- Ừ.
Rồi Linh nhẹ nhàng ôm lấy tui, em nhè nhẹ dựa đầu vào lưng tui, cứ như ngày đầu...
Về tới nhà Linh, may quá, nhà cửa vẫn bình thường, khi nãy đi vội quá, tui quên không kháo cửa. Vào nhà, bà chị giúp việc vẫn chưa về.
Linh chạy ngay xuống bếp, lấy nước cho tui uống.
- Anh uống đi, em đi làm đồ ăn.
Hớp một ngụm nước, tui đi xuống bếp, Linh đang ở dưới đó.
- Thịt bò này ai mua vậy ta?
- Anh không biết - tui giấu Linh, vậy là lại bất ngờ hụt.
- Mà em làm món gì vậy?
- Anh ăn bò nướng phô mai chưa? - Linh hỏi tui
- Chưa, ngon không?
- Ngon lắm á.
- Ừ, hì - tui cười
Vụ thằng Tín làm tui khá sốc, nhưng may mà không có chuyện gì, vả lại Linh vẫn còn kề bên, chăm sóc, an ủi tui. Chợt nhận thấy mình may mắn quá.
- Làm món này lâu không? - tui hỏi Linh
- Nhanh lắm - Linh vừa trả lời vừa làm thoăn thoắt.
- Hic... nay em nấu ăn giỏi quá, giỏi hơn anh luôn.
- Đương nhiên, vợ anh mà - Linh hếch mũi cười.
Nhìn em sao yêu quá. Tui đưa tay ra, ôm Linh từ phía sau, hôn nhẹ lên má Linh, em chỉ cười, không nói gì.
- Còn hơn một tuần nữa là anh xa em rồi - tui nói
- Em biết... - Linh trả lời. - Ở đó bao lâu rồi em sẽ về?
- Em không biết, có lẽ hết Đại Học - Linh thở dài
Chợt tui cảm thấy có một khoảng cách vô hình giữa tui và Linh.
- Thôi, anh xin lỗi, không nhắc nữa. Em làm mau đi, anh đói rồi - cố gắng vui vẻ để xóa tan cái khoảng cách đó.
Cuối cùng món bò nướng phô mai cũng xong, Linh dọn ra bàn.
- Ngon hông đầu to?
- Nhon nhắm... - tui nheo mắt cười
- Nè, ăn miếng cà chua cho đẹp da.
- Dạ, cảm ơn anh yêu - Linh cười, để lộ cái răng khểnh. Nhìn yêu không chịu được.
- Không có gì ạ... em yêu.
- Anh.
- Hả? - tui nhai miếng xà lách
- Mình giống vợ chồng mới cưới ha.
- Ừ, vậy vợ định chừng nào động phòng?
- Nữa, cũng cái tật đó hông bao giờ chịu bỏ - Linh nhíu mày
- He he, sếp tha lỗi, giỡn mà.
Ừ, mình giống vợ chồng mới cưới thật, chỉ khác là mình sắp xa nhau rồi- tui cười mà lòng xót xa.
Ngày hôm sau, cả lớp tổ chức đi thăm thằng mập. Nó thì cũng tỉnh rồi, nhưng trông xanh xao lắm. Chiều, Linh qua nhà rủ tui đi thả diều. Chở Linh ra ngoài khu chung cư đang xây, rộng rãi, tha hồ mà thả diều.
- Cao hơn nữa đi anh! Diều bay thấp quá!
- Từ từ, không thì đứt dây nữa!
Thả con diều lên cao ngút. Trời nắng quá, tui với Linh ngồi xuống gốc cây. Cột dây con diều vô cành cây rồi tui để cho nó "tự sinh, tự diệt".
- Ăn kẹo nè - Linh xòe bàn tay ra đưa cho tui hai viên sugus.
- Cảm ơn - tui cười, lột vỏ, bỏ vào miệng nhai ngon lành
- Nè.
- Hả?
- Định ăn một mình không cho vợ anh ăn hả?
- Nãy giờ anh chạy mệt, em phải nhường cho anh - tui búng vào mũi Linh
- Hứ, thấy ghét - em dỗi
- He he, giận kìa.
- Kệ tui.
- Thôi mà, anh giỡn xíu thôi mà. Đừng giận mà.
- Hứ.
- Thôi nè, ngoan đi, ăn kẹo nè - nói rồi nhe răng ra, đưa cho Linh viên kẹo đang ngậm trong miệng.
- Thấy ghê quá! Buông ra!
- É he he - tui cười, kéo mặt Linh sát vào
- Hic... ghê quá à! - Linh nhắm tít mắt lại
- He he, chụt - tui nuốt viên kẹo rồi hôn lên môi em.
- Ưm... - em mở mắt ra, nhìn tui ngơ ngác.
- Ngọt không? - tui hỏi
- Ưm... ngọt... - Linh khe khẽ trả lời, miệng cười mỉm
- Anh yêu em - tui ôm Linh vào lòng
- Đầu to... em yêu anh... - Linh dụi đầu vào ngực tui, ngoan như chú mèo con.
Như người ta nói, thời gian hạnh phúc trôi rất nhanh. Qủa là nhanh thật, hôm nay là ngày em đi... Quay trở lại tối hôm trước.
- Anh à. Sang mai em đi rồi?
- Cái gì? Anh tưởng chiều tối mà.
- Em không biết, khi nãy ba gọi về, nói là sáng sẽ qua rước em... - giọng Linh buồn thiu
- Ừ... mai anh sẽ tới.
- Nhưng mai anh đi thi mà?
- Anh sẽ cố gắng làm xong sớm rồi về.
- Anh...
- Tin anh đi, anh sẽ gặp em trước khi em đi mà - tui nói vào điện thoại
- Ừ, em biết rồi. Anh ngủ sớm đi, mai đi thì rồi, nhất định phải đoạt giải nghe chưa.
- Đáng lẽ mai em phải đi thi với anh...
- Em xin lỗi...
- Thôi ngốc, không có gì đâu. Em ngủ đi. Mai lại mệt đó.
- Em biết rồi, chúc anh ngủ ngon.
- Ừm, ngủ ngon.
... Tút tút...
Quăng cái điện thoại lên bàn, tui thở dài. Thật sự là cả đêm không ngủ được. Sáng dậy sớm, ba chở tui đi thi. Thi ở trường khác, cách nhà khá xa. Chạy xe cũng khoảng mười lăm phút.
Ngoài ở dưới sân trường, tui bấm điện thoại gọi cho Linh.
- Alô.
- Ngủ dậy chưa?
- Em dậy lâu rồi.
- Đang làm gì vậy?
- Em đang ăn sáng, anh ăn chưa?
- Rồi - tui vừa nói vừa gặm bánh mì
- Ăn gì?
- Mì trứng cút huyề... à không, ăn bánh mì - ăn mì nhiều quá đâm ra liệu
- Hì hì, ngốc ơi là ngốc.
- Ngốc gì?
- Hông có gì, ráng thi nghe chưa?
- Dạ, em biết rồi sếp.
"Tùng tùng!!! Tùnggggg!!!" Tiếng trống trường vồn vã. Cái loa văng văng tiếng thông báo. "Các em học sinh thi học sinh giỏi môn Anh văn tập trung vào phòng số 13. Xin nhắc lại... "
- Tới giờ rồi, anh đi đi đầu to - Linh giục
- Hả? Em cũng nghe nữa à?
- Loa thông báo vậy ai mà hông nghe. Đi lẹ đi, trễ giờ đó.
- Ừ ừ, thôi anh đi nha.
- Thi tốt nha chồng!
Tắt máy, vào phòng, chờ đợi, sắp xếp chỗ và cuối cùng là làm bài. Đề khá là khó nuốt, hí hoáy gần tiếng đồng hồ thì cũng làm xong. Đem nộp bài cho giám thị, tui xin phép về sớm nhưng không được, bị bắt phải ở lại tới khi hết giờ và giờ kết thúc là 10 giờ, mười giờ thì tới giờ Linh đi rồi. Mặt mày tối sầm, tui quay trở lại bàn. Lòng nóng như lửa đốt, tui cắn nát hết mấy cái móng tay. "Tic tac... tic tac... tic tac... " Năm phút nữa là 10 giờ.
"Tic tac... tic tac... tic tac... " "Tùng tùng tùnggggg!!!"
- Tất cả nộp bài! Trật tự rồi tôi mới cho ra về.
Còn trật tự à? Khốn vừa thôi chứ. Mặc kệ bà giáo, tui chạy băng băng ra ngoài. Dẫu cho bả chửi cũng không dừng lại. Ra tới cổng trường, cắm đầu chạy một mạch đi kiếm xe ôm... nhưng không có. Chạy bộ tới nhà Linh, tui chỉ biết cắm đầu mà chạy, không thiết gì cả. "Rầm!!!", chiếc xe máy chẹt qua. Tui ngã lăn quay. Cố gắng đứng dậy chạy tiếp. Tới cổng, tui bấm chuông, hơn cả chục lần, không ai mở cửa. Lấy điện thoại ra gọi cho Linh.
- Alô.
- Linh hả? Em đang ở đâu vậy?
- Em... đang ở sân bay.
- Sao?
- Em đi từ sớm rồi... - Linh lí nhí
- Sao em không nói?
- Em sợ anh lo.
- Lo gì chứ? Em coi anh là gì mà không nói với anh tiếng nào mà đi vậy hả?
- Em xin lỗi...
Tui im lặng, nước mắt cứ chực trào ra.
- Anh... em sẽ về mà - giọng Linh nức nở
- Linh... - cổ tui nghèn nghẹn, không nói được gì.
- Em đi đây, tới giờ bay rồi. Cố gắng mở miệng nhưng tui không nói được gì, cứ ú ớ trong họng.
- Em yêu anh, đợi em nha... đầu to...
- Khoan...
... Tút... tút... tút...
Tiếng tút tút khắc khổ vang lên.
- Anh... yêu... em - tui thẩn thờ, nói vào điện thoại.
Cuộc đời như sụp đổ. Con tim nhói lên từng giây. Cố gắng cầm lại nước mắt, lê từng bước chân nặng nề ra về. Về nhà, má hỏi thi được không, thì tui cứ gật gật đầu. Đi tắm hơn hai tiếng đồng hồ, tắm năm phút, còn lại là để khóc. Khóc tức tưởi, đau khổ. Bây giờ, người tui yêu thương nhất đã ra đi. Liệu em có quay trở lại không? Tối, lấy lon bia đem lên phòng uống, uống xong rồi nằm lăn ra ngủ. Cuộc đời tui lại trở về những ngày tháng thơ thẩn, không còn thiết việc đi chơi với đám chiến hữu, không thích cười đùa nữa. Tui tự cô lập mình với thế giới bên ngoài, mặc cho đám chiến hữu khuyên can cỡ nào cũng đâu vẫn hoàn đấy. Vẫn cứ trầm trầm, buồn buồn. Gần ba tháng, hình như tui chưa hề nở một nụ cười. Gặp mấy đứa con gái cũng không còn giác thích thú hay trầm trồ nữa, thay vào đó là tiếng thở. Cuộc sống cứ tiếp tục, mỗi tối một lon bia. Ngày nào cũng vậy, không có bia tui ngủ không được. Kết quả học tập thì vẫn tà tà, không lên, không xuống. Cuối năm, được học sinh giỏi, chụp ảnh lưu niệm cũng không có môt nụ cười ra hồn. Còn kì thi học sinh giỏi thì tui đạt hạng nhì, thua một nhỏ học cùng trường. Lần sau thi cấp thành phố, tui xin rút, không muốn đả động gì tới chuyện học hành. Đi ngoài đường, lâu lâu gặp Trang với thằng Mẫn. Có lẽ nó đã xoa dịu được vết thương cho Trang, hai người đó đi đâu cũng có nhau. Tui mừng cho họ, gặp thì gật đầu chào, thấy lòng có chút tiếc nuối, có chút vui vui. Thằng mập Tín thì đã bình phục, đi lại được nhưng bác sĩ không cho chạy nhảy. Mặt nó buồn thiu hễ có người rủ đi đá banh. Thằng Nổ vẫn tưng tửng, nó với thằng Tín là cặp bài trùng của nhóm. Bóng biển với nhỏ Châu thì y như hình với bóng không rời nhau nửa bước nom hạnh phúc lắm. Còn thằng Qúi với Vi đã chia tay. Thằng Qúi là người chủ động, nó không học ở đây nữa. Ông già nó bắt nó lên RMIT học. Mỗi tuần về một lần, hôm bữa có dẫn bạn gái nó về theo giới thiệu với tui, xinh đáo để. Mấy thằng trong trường nghe tin Qúi chia tay Vi, tụi nó nườm nượp tới tặng hoa, an ủi cho Vi, khối thằng tỏ tình nhưng toàn tạch. Về phần thằng Lân, nó cũng chuyển xuống An Giang, nghe nói ba nó mở khách sạn dưới nên xuống dưới học hành luôn cho tiện.
Hôm bữa mới đập thằng Văn Cầy vì tội láo toét. Nó lỳ phết, đánh đau cả tay mà cứ "Hề hề, không sao". Linh... đã biệt tăm, suốt mấy tháng, không một cuộc gọi báo bình an. Hay em đã quên tui rồi?
Tháng 7, một tháng đầy bất ngờ. Ba má bàn với dì tui ở Mỹ là sẽ cho tui đi du học. Khỏi phải nói, tui mừng hết lớn. Hôm đi phỏng vấn, lòng cứ hồi hộp đợi tới lượt mình. May sao trót lọt. Tui đã được cấp Visa. Ngày 15 tháng 8, tui rời Việt Nam, đám bạn hữu tới gọi là thôi rồi, cứ bù lu bù loa lên Việt kiều này, Việt kiều nọ. Còn má thì khóc quá chừng. Con đi học thôi mà má, sao mà khóc như đám ma vậy không biết. Ngồi máy bay mấy chục tiếng, mỏi nhừ người. Sang tới California, dì với dượng tui rước. Công nhận dì thương mình, ở tận Ohio mà bay qua đây để đón mình. Về khách sạn, tắm rửa, ăn uống. Tui bật lap lên, chat với mấy đứa bạn. Dò hỏi, add nick con nhỏ bạn thân nhất của Linh để hỏi thăm. Chưa có gì cả, buồn rười rượi. Cứ tưởng là 20 tháng 8 nhập học, ai dè tận đầu tháng 9. Dì với dượng mua vé cho tui về Ohio chơi...
Ngồi cả ngày ở nhà, chán như con gián, bấm game cũng chán, không có gì làm...
"Kính coong!"
Ra mở cửa:
- Morning sir, would you please sign in for me?
- Okay.
Lại là mấy kiện hàng của ông dượng. Ổng ủy quyền cho tui ký giúp vì bận đi làm cả ngày.
Ôm vào nhà. Đặt đít xuống sofa, làm lon Pepsi rồi lại bấm game.
"Kính coong!", lại nữa, gì đây chứ? Tui mở cửa, mặt vùng vằng.
- Yes? What’s up?
- I think you need this key.
Người con gái nhỏ nhắn trong cái áo len trắng tinh khôi, tay em chìa ra cái chìa khóa màu hồng.
- Linh... ? - Tui nhìn em, bất chợt môi nở một nụ cười...
*** The end ***
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN